Nước mắt lại một lần nữa trào ra, cô cắn môi ép cho trở về, cặp mắt sương mù hiện lên nước mắt trong suốt, nhìn thấy mà đáy lòng Úy Nam Thừa khó chịu.
“Tuệ Tuệ, anh có nỗi khổ tâm, nhưng anh thề anh tuyệt đối không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với em.” Úy Nam Thừa chỉ cảm thấy hai người Tiêu Y Y và Hứa Nhiêu hại chết mình.
Thiên Ca Tuệ không để ý đến anh, nước mắt không kiềm chế được rơi mãnh liệt.
Cốc Châu Dần theo tiếng nói tìm đến, vốn còn định nói vài lời đùa giỡn náo loạn chút không khí, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tuệ Tuệ đau lòng rơi lệ đứng bên cạnh, há miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Đột nhiên, anh phát hiện bên cạnh có một bé trai rất xinh xắn đang không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, không khỏi ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nói: “Người bạn nhỏ, con cũng tới xem náo nhiệt hả? Có phải bọn họ ầm ĩ thật hung dữ không?”
Thư Nhĩ Hoàng cảm thấy chú trước mắt di ien n#dang# yuklle e#q quiq on có dáng dấp thật đẹp trai, mắt còn màu xanh lưu ly trong suốt, nhìn thật kỹ ~
Thấy được chú ấy nói với mình, không khỏi gật gật đầu, cắn đầu ngón tay, mặt nghiêm túc nói: “Dì Thiên và chú kia cãi nhau, thật khủng khiếp! Tập Tập sợ quá khóc, dì Thiên cũng khóc.”
Cốc Châu Dần không ngờ người bạn nhỏ này biết Tuệ Tuệ và Tập Tập, anh còn tưởng rằng bé chạy đến nơi này xem náo nhiệt, “Vậy con sợ không?”
“Có, có một chút, bởi vì cha mẹ con sẽ không làm dữ dội như vậy.” Ở trong trí nhớ của Thư Nhĩ Hoàng, mẹ và cha rất ít gây gổ, hơn nữa gây gổ cũng không phải như vậy. Sau khi gây gổ xong, cha đều sẽ dụ dỗ mẹ, sau đó bọn họ len lén về phòng, còn khóa cửa không cho bọn chúng đến gần, hừ! Cha nhất định mang theo mẹ làm chuyện xấu gì đó!
(Yêu Yêu cười trộm: Trước khi Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi kết hôn quanh co nhiều hơn, cãi nhau lớn nhỏ n lần, thiếu chút nữa huyên náo đến không thể cứu vãn, may mà, may mà... Hoàng Hoàng dĩ nhiên sẽ không biết những chuyện này.)
“Cha mẹ con đâu?” Cốc Châu Dần cảm thấy gương mặt này, tài trí khắp mọi mặt của đứa bé này đều không hề thua kém hai cục cưng sinh đôi Học Học và Tập Tập, không khỏi cảm thấy hứng thú với cha mẹ bé.
“Cha con ở nhà, mẹ con ở phòng chờ lên máy bay chờ chúng con. Đúng rồi, chú có thể mang con đi tìm mẹ không? Con không muốn ở đây nữa.” Thư Nhĩ Hoàng chu cái miệng nhỏ nhắn tội nghiệp nói.
Thiên Ca Tuệ nghe được lời Thư Nhĩ Hoàng nói, lau nước mắt, đi tới bên cạnh bé, “Hoàng Hoàng, dì dẫn con đi tìm mẹ.”
“Dì Thiên, cứ để cho chú này dẫn con đi đi, tình huống bây giờ của dì không thích hợp để rời đi. Còn nữa, dì đừng tiếp tục tức giận với Tập Tập, cậu ấy rất biết điều.” Lúc gần đi Thư Nhĩ Hoàng vẫn vì Tập Tập nói vài lời có ích, khiến Thiên Tập Vũ rất cảm động, bé nhận định người bạn này.
“Ừ, dì biết, dì cũng không muốn ở đây nữa, chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ con.” Thiên Ca Tuệ nắm tay Thư Nhĩ Hoàng định rời đi.
Thiên Tập Vũ không chịu, giùng giằng tụt khỏi từ trên người cha xuống, lại không có dũng khí nhào lên di1enda4nle3qu21ydo0n người mẹ mình, đôi mắt đẫm lệ mông lung gọi một tiếng, “Mẹ, mẹ không cần Tập Tập sao?”
Dáng vẻ uất ức đáng thương này khiến cho dù như thế nào Tuệ Tuệ cũng không hạ quyết tâm được, cô nào thật sự tức giận thằng bé chứ, cô chỉ yêu càng sâu yêu cầu càng nghiêm khắc mà thôi.
Thư Nhĩ Hoàng rất thông minh đi tới kéo tay Tập Tập, cười hì hì nói: “Dì Thiên chắc chắn sẽ không chịu, bởi vì mẹ tớ cũng không bỏ được chúng tớ, nói chúng tớ đều là cục cưng bảo bối của mẹ.”
Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần đều cảm thấy đứa bé tên Hoàng Hoàng này vô cùng thông minh, hơn nữa lời của bé không thể phản bác nhất, đây chính là ưu thế của con nít!
“Cha và mẹ, con chỉ có thể lựa chọn một, hoặc ở lại đây đi theo cha con, hoặc đi cùng mẹ.” Lòng ngón tay trỏ của Thiên Ca Tuệ dịu dàng xoa ánh mắt khóc đến sưng đỏ của con trai, cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn phải nói rõ ràng.
“Tuệ Tuệ...” Trong lòng Úy Nam Thừa có một dự cảm xâu, Tuệ Tuệ đây là ý gì?
Cốc Châu Dần cũng liếc mắt nhìn hai người, đây thật sự là một đôi oan gia! Rất dứt khoát mỗi tay dắt một, “Chú mang các con đến chỗ khác giải sầu, nơi này quá nguy hiểm.”
Tập Tập mím miệng quay đầu liếc nhìn cha và mẹ bé, đi theo chú a Dần, bé mới không cần chọn một giữa cha và mẹ, bé đều muốn cả hai!
Thiên Ca Tuệ nhìn a Dần lại có thể mang hai đứa bé đi, giận đến dậm chân, đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị Úy Nam Thừa kéo cánh tay.
“Tuệ Tuệ, anh có lời muốn nói với em.”
“Buông tay! Tôi không có lời gì nói với anh cả!”
Úy Nam Thừa chắc chắn sẽ không nghe lời mà buông tay, “Tuệ Tuệ, anh và Tiêu Y Y thật sự không có chuyện gì cả, đêm hôm đó anh bị cô ta chuốc thuốc mê hôn mê, chỉ hôn mê một đêm mà thôi.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thiên Ca Tuệ lạnh lùng liếc nhìn anh, cho dù đêm đó không xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng đã lừa gạt cô trước! Lại lừa cô nói đi công tác! Người đàn ông có lần đầu tiên thường sẽ có lần thứ hai!
Khó tránh khỏi lần thứ hai nằm trên giường của người nào! Muốn cô tin tưởng anh như thế nào, chẳng lẽ hàng đêm điều tra gác đêm sao? Xin lỗi! Cô không làm được, nếu như tin tưởng lẫn nhau cơ bản nhất giữa vợ chồng cũng không làm được, vậy còn sống tiếp làm sao?
“Bây giờ tôi đã không còn tin tưởng anh, tôi không muốn sau này sẽ không tự chủ đi hiểu lầm anh, như vậy cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa? Thay vì như vậy còn không bằng riêng từng người tỉnh táo một khoảng thời gian!” Giọng nói phập phồng mà vô cùng lạnh lẽo.
“Tuệ Tuệ, anh lừa em vì có nỗi khổ tâm, Hứa Nhiêu cô ta đi phòng làm việc của anh cầu xin anh, nói Hứa Du anh trai cô ta vô tội, hy vọng tôi nể tình anh em nhiều năm giúp đỡ cậu ấy lần này, lần này tiểu Du được lên làm chính, nếu như bị chuyện này dính líu đến, tiền đồ của cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Úy Nam Thừa vội kêu lên.
“Những chuyện này đã không quan trọng, mặc kệ nguyên nhân là gì, kết quả đã xảy ra rồi.” Thiên Ca Tuệ cố gắng bình tĩnh hòa nhã nói, sau khi khóc, trong lòng cô cũng thoải mái, nín nhịn nhiều ngày cuối cùng cô cũng phát tiết được hết tích tụ trong lòng ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...