Nói cái gì mà vẫn còn chưa bước ra khỏi nỗi đau mất con, nói trắng ra chính là một người đàn bà độc ác, nếu không thì làm sao lại đối xử với Lam Thần như vậy?
Trong mắt của bà ta, Lam Thần không bằng con người.
Thẩm Hạ Lan biết, nếu như bây giờ mình cầu tình cho Lam Thần, chắc có lẽ là Diệp Ân Tuấn sẽ ghen mất.
Cô thở dài một hơi, không nói cái gì nữa.
Lam Thần đột nhiên chấn động.
“Sếp Diệp, hiện tại sự an toàn của mợ chủ rất cần sự bảo vệ của tôi, bây giờ anh đuổi tôi hình như không sáng suốt cho lắm”
“Vợ của tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ, đừng có nghĩ mình quan trọng như vậy.
Nếu như cậu không phải muốn bảo vệ cho Hạ Lan hết mình, vậy thì đừng làm vị trí này nữa.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo.
Lam Thần đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
“Sếp Diệp, tôi toàn tâm toàn ý phục vụ mợ chủ, tôi tuyệt đối không hài lòng!”
“Có phải không? Cậu không hài lòng tôi có thể tin, nhưng mà bây giờ cậu bởi vì Phương Đình qua đời mà bị người phụ nữ này giày vò như thế, tố chất sức khỏe của cậu còn có thể đạt đến đỉnh cao không? Một khi xuất hiện ra tình huống gì đó, dựa vào tình huống hiện tại của cậu, làm sao tôi có thể đảm giao sự an toàn của Hạ Lan cho cậu được chứ? Lam Thần, cậu bây giờ không phải chỉ là chính cậu, mà cậu còn là thủ lĩnh của toàn bộ Ám Dạ, cậu có trách nhiệm gánh vác sự an toàn của vợ và con tôi, đáng tiếc, hình như là cậu không hiểu rõ điểm này.
Cậu có thể xử lý chuyện riêng của mình, nhưng mà cậu không nên để cho vết thương chồng chất, không nên làm việc với trạng thái này, cậu phải biết là tính chất nguy hiểm trong công việc của cậu rất cao, người mà cậu đang bảo vệ chính là người mà cả đời này tôi thà từ bỏ hết tất cả mọi thứ cũng không chấp nhận để họ bị tổn thương một chút nào.
Xin lỗi cậu, bây giờ trạng thái tinh thần với trạng thái thân thể của cậu không đủ để tôi có thể giao tính mạng của vợ mình và con mình cho cậu”
Rất hiếm khi Diệp Ân Tuấn có thể nói với Lam Thần nhiều lời như vậy.
Vốn dĩ Lam Thần vẫn còn bất mãn, bây giờ lại không thể nói một chữ nào.
Anh ta thật sự sơ sót!
Anh ta là đại đội trưởng Ám Dạ, gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ, nhưng mà tình trạng cơ thể hiện tại của anh ta thật sự rất tồi tệ.
Cho dù không đến bệnh viện, Lam Thần cũng biết tình huống thân thể mình.
Vết thương lớn nhỏ không ngừng là điểm thứ yếu, gần đây, bệnh bao tử của anh ta càng ngày càng nghiêm trọng.
Một khi bị đau bao tử lúc đang thi hành nhiệm vụ, Lam Thần quả thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Thấy anh ta im lặng không nói, Diệp Ân Tuấn biết là anh ta có thể hiểu được.
“Cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi, nếu như cậu còn muốn trở về, còn muốn ở lại bên cạnh Hạ Lan và tôi, vậy thì hãy xử lý tốt chuyện riêng của mình, điều chỉnh trạng thái tinh thần và sức khỏe đến mức độ tốt nhất, nếu không thì cậu đi tìm một công việc khác đi.
Tôi cảm ơn cậu đã từng cứu Hạ Lan, nhưng mà điều này không đủ để tôi có thể giao mạng của vợ mình vào trong tay cậu, cậu nên biết hiện tại cô ấy nguy hiểm như thế nào, không thể chấp nhận được một giây qua loa.
Diệp Ân Tuấn nói xong, lại nhìn thoáng qua giáo sư Phương, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm, thật sự không biết hay là giả vờ không biết tất cả những chuyện mà vợ ông đã làm với Lam Thần, nhưng mà bà ta đã chọc tôi, vậy thì phải trả một cái giá đắt”
“Sếp Diệp, cậu cứ nói đi, cậu muốn như thế?
Giáo sư Phương là một người rất rõ ràng.
Lam Thần có ơn với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đều không nể tình như thế, đối với ông ta và bà Phương, bọn họ chẳng là cái thá gì hết, còn hãm hại Thẩm Hạ Lan, đúng là bọn họ phải trả giá cái gì đó.
“Tôi sẽ thu hồi căn nhà này lại, ra hạn cho các người rời khỏi đây trước mười hai giờ đêm, ở đâu thì tôi không quan tâm, nhưng mà tôi muốn nói là các người sẽ không được nhà họ Diệp chăm sóc bảo vệ nữa.”
“Dọn đi thì dọn đi, có gì ghê gớm đâu.”
Bà Phương vẫn còn chưa biết tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng vô tình như thế, không khỏi cười lạnh một tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...