Chương 8: Nghiên Nghiên ghen rồi
Lại trôi qua hai tháng, nháy mắt đã tới Giáng sinh.
Khi Mộ Kiều Nghiên còn bé thì ngày này không có gì đặc biệt, nhưng khi lớn lên, ngoài đường chỗ nào cũng có cây thông noel, còn có những điệu nhạc rất êm tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cờ hôm nay là thứ sáu, cô hẹn Tôn Giai Ni đi dạo phố. Lúc sáng cô đã nói qua với Tô Hoài Chiêu nên sau khi tan học, cô liền nắm tay Tôn Giai Ni đi đến phố đi bộ của thành phố.
Đường phố rất náo nhiệt, các cặp đôi khoác vai nhau hết sức thân mật.
Tôn Giai Ni vừa uống trà sữa vừa nói chuyện với Mộ Kiều Nghiên: “Nghiên Nghiên, trưởng thành thật tốt, không cần phải mặc đồng phục, còn có thể thoải mái yêu đương, có thể hôn môi.”
“Ni Ni… ” Mộ Kiều Nghiên bị lời nói thẳng thắn của Tôn Giai Ni làm cho đỏ mặt, cô kéo vạt áo của bạn mình, “Cậu nói nhỏ thôi.”
Xung quanh có rất nhiều người!
“Phì ~” Tôn Giai Ni nhìn dáng vẻ giống như con thỏ của cô, không nhịn được cười ra tiếng.
“Nghiên Nghiên, sao cậu lại xấu hổ? Không phải cậu đang yêu rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói gì vậy? Tớ đâu có!” Mộ Kiều Nghiên lo lắng đỏ mặt.
Hừ, vẫn không thừa nhận.
Tôn Giai Ni không nhịn được nhéo eo cô nhắc: “Ngày nào cậu cũng đến trường, tan học cùng Tô học trưởng, buổi tối còn làm bài tập cùng nhau, không phải yêu nhau thì là gì?”
Nghe vậy, Mộ Kiều Nghiên giật mình, vội nói: “Đâu có, không phải đâu, anh ấy là anh trai tớ.”
“Anh nào? Anh ấy cùng mẹ hay cùng ba với cậu? Tớ nói này Nghiên Nghiên, theo tớ biết, Tô học trưởng là hotboy nên có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, cậu phải để ý cẩn thận, phải giữ chặt đấy.”
“Ni Ni!”
Thấy cô ấy nói càng nhiều, Mộ Kiều Nghiên liền cuống quít giậm chân.
“Haiz ~ Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa.” Tôn Giai Ni thở dài.
Đúng là đồ ngốc!
Hai người nói chuyện một lúc, đột nhiên Tôn Giai Ni kéo nhẹ góc áo, vội vàng nói: “Nghiên Nghiên, kia có phải Tô học trưởng không?”
Mộ Kiều Nghiên nhìn theo hướng Tôn Giai Ni thì thấy Tô Hoài Chiêu mặc áo khoác xám đang đứng ở góc đường đối diện quán trà sữa, anh khoanh tay nhìn về hướng khác, còn nữ sinh đứng đối diện anh đang nói không ngừng.
Mộ Kiều Nghiên cũng biết nữ sinh kia, là Lâm Mạn lớp cô.
“Kỳ lạ thật, sao hai người họ lại ở cùng nhau?” Tôn Giai Ni bên cạnh nói ra nghi vấn trong lòng cô.
Vì vậy hai người ngừng nói chuyện, đứng ở quán trà sữa nhìn.
Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau giống như tiên đồng ngọc nữ, nhìn rất xứng đôi, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lâm Mạn nói điều gì đó rồi lấy một chiếc khăn quàng cổ màu đen từ trong túi ra đưa cho Tô Hoài Chiêu…
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, Mộ Kiều Nghiên cảm thấy không thoải mái.
“Ni Ni, chúng ta đi xem quần áo đi.”
Cô kéo tay Tôn Giai Ni, vội vàng đi về phía trước.
Lần trước là socola, lần này là khăn. Chẳng lẽ Lâm Mạn đang theo đuổi anh Tô như Ni Ni nói sao?
Lễ Giáng sinh là ngày các cặp đôi hẹn hò, tại sao hôm nay anh Tô lại gặp cậu ấy?
Có phải lúc trước hai người họ cũng bí mật gặp nhau?
Bọn họ đang hẹn hò sao?
Nghĩ đến việc này, Mộ Nghiên Nghiên cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Khi Tô Hoài Chiêu về nhà thì mới chín giờ.
Sau khi bật đèn phòng, anh định đi tắm nhưng lại bị hấp dẫn bởi người đang nằm trên giường.
“Nghiên Nghiên, sao em lại ở đây?”
Không phải cô sợ tối sao? Sao lại không bật đèn mà nằm ở trong này?
Còn không đắp chăn, nhỡ đâu bị cảm lạnh thì sao?
Tô Hoài Chiêu nói xong mà không thấy có động tĩnh gì, cứ nghĩ cô đã ngủ rồi nên cầm chăn chuẩn bị đắp chăn cho cô.
Nhưng vừa mới đắp đến cổ, bỗng nhiên anh phát hiện hai mắt nhắm nghiền của cô đang chậm rãi rơi nước mắt.
Tô Hoài Chiêu vội vàng ôm cô, cuống quít hỏi: “Nghiên Nghiên, sao em lại khóc? Bị ai bắt nạt sao?”
Không biết đã khóc bao lâu, hai mắt cô đã sưng đỏ lên.
Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô dường như bị lau quá nhiều đã bị đỏ lên.
Mộ Kiều Nghiên vốn không ngủ, sau khi trở về, thấy Tô Hoài Chiêu vẫn chưa về nhà, cô không kiềm chế được nghĩ lung tung.
Nằm trên giường anh khóc một trận, đáng lẽ đã tốt hơn một chút, nhưng thấy anh hỏi, cô lại cảm thấy tủi thân, không nhịn được khóc to hơn.
Tô Hoài Chiêu thấy mình nói xong mà nước mắt cô càng không ngừng chảy xuống thì càng lo lắng hơn.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Em bị khó chịu ở chỗ nào sao? Hay ngực lại bị đau?”
Mấy ngày qua, cứ cách một hai ngày anh sẽ xoa giúp cô. Vì đã nghiên cứu các tài liệu kĩ càng nên ngữ cô đã không còn đau như trước nữa, hai bầu ngực nhỏ ngày càng lớn lên không ít, từ trái đào nhỏ đã phát triển thành trái cam rồi.
Tô Hoài Chiêu nói xong liền cho tay vào trong đồng phục, thuần thục xoa đầu vú cho cô.
“Nghiên Nghiên, khá hơn chút nào không?” Anh rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi.
“Oa ~ ”
Thấy anh dịu dàng hỏi, cuối cùng cô không nhịn được nữa, nằm ở trong ngực anh bật khóc nức nở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...