Cưa đổ trúc mã

Chương 7: Ăn vú.
 
“Anh Tô.” Trong nắng sớm, Mộ Kiều Nghiên ngồi trước giường, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.
 
“Sao vậy, Nghiên Nghiên?” Tô Hoài Chiêu dịu dàng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngực của em đau quá.”
 
Cô bé mặc bộ đồ ngủ thuê hoa màu hồng, chỉ vào ngực mình.
 
“Để anh xem nào.”
 
“Vâng.”
 
Mộ Kiều Nghiên ngoan ngoãn giơ hai tay lên để anh cởi áo cô ra.
 
Dưới ánh mặt trời, cặp mới phát triển và vùng bụng trắng nõn của cô đẹp đến khó tin.
 
Cảnh đẹp trước mắt khiến Tô Hoài Chiêu không kiềm chế được dụi mắt, muốn nhìn thấy rõ hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Tô, em đau quá.”
 
Cô bé bĩu môi, để cho anh nhìn cặp vú của mình.
 
Hai vú trắng như tuyết, đầu vú đỏ ửng, lúc này Tô Hoài Chiêu mới hoàn hồn: “Qua đây, để anh xoa giúp em.”
 
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra, xoa cặp vú xinh đẹp, nhìn chúng biến thành những hình dạng khác nhau trong tay anh.
 
“A~ Anh Tô ~”
 
“Hử?”
 
“Thoải mái quá ~ Vú của Nghiên Nghiên được anh bóp thật thoải mái ~”
 
Gò má của cô đỏ ửng lên, hai mắt ngập nước, xinh đẹp động lòng người.
 
“Vậy sau này ngày nào anh cũng bóp cho em nhé?”
 

“Ừm ~ được ạ ~”
 
Sau khi bóp mấy cái, hai bầu vú đã đỏ ửng lên, Tô Hoài Chiêu đau lòng, không nhịn được lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm vú cô.
 
“Ưm ~ Anh Tô đang làm gì thế?”
 
“Vú của Nghiên Nghiên bị anh bóp đỏ lên rồi, anh đang hôn nó ~”
 
Khi còn bé, mỗi lần cô bị thương đều được anh hôn, anh nói rằng phải làm như vậy thì vết thương mới mau khỏi.
 
“Ư ~ Vậy anh nhẹ nhàng một chút ~ ” Cô run rẩy nói.
 
“Được.”
 
Anh lè lưỡi liếm mút hai đầu vú của cô.
 
Vú cô vừa mềm vừa thơm, còn ngon hơn bất kỳ loại bánh ngọt nào mà anh từng ăn.
 
Tô Hoài Chiêu càng ngày càng không khống chế được sức lực.
 
Nhìn đầu vú tựa như hoa anh đào kia làm anh không nhịn được muốn cắn một miếng…
 
“Ưm ~ Anh Tô ~ ”
 
“Sao vậy?” Anh vội nói.
 
“Thoải mái quá ~ A ~ Nghiên Nghiên thích anh ăn vú của em.”
 
“Nghiên Nghiên ~ Ưm ~ ”
 
Nghe những lời như vậy anh càng phấn khích hơn, để lại trên vú cô vết cắn còn có một ít nước bọt.
 
“Reng reng reng ~”
 
“Reng reng reng ~”
 
Đồng hồ báo thức liên tục vang lên, Tô Hoài Chiêu mới tỉnh dậy từ giấc mộng xuân.
 
Anh tắt đồng hồ báo thức, thất thần nhìn đũng quần ướt đẫm của mình.
 
Nghiên Nghiên, anh hy vọng em lớn lên thật nhanh.
 
Buổi sáng, sau khi ăn điểm tâm xong, Mộ Kiều Nghiên lại được Tô Hoài Chiêu đưa đi học bằng xe đạp như thường lệ.
 
Con đường hàng ngày hay đi đang được sửa chữa, mặt đường vốn đang bằng phẳng đã bị đào lên và đang được làm lại.
 
Xe đạp đi trên đường khá khó khăn.
 
Nhìn thấy có hòn đá trước mặt, Tô Hoài Chiêu liền nhắc: “Nghiên Nghiên, ôm anh chặt vào.”
 
“Vâng.”
 
Cô gái vô cùng nghe lời, lập tức ngoan ngoãn ôm chặt eo Tô Hoài Chiêu.
 
Cô ôm rất chặt, bộ ngực vừa mới lớn dán chặt vào lưng anh.
 
Trước kia Tô Hoài Chiêu không có cảm giác gì, nhưng sau khi được sờ một lần vào tối qua cùng giấc mộng xuân sáng nay khiến anh cảm thấy có hàng ngàn con kiến đang bò trong người, muốn cô ôm mình thật chặt.
 
Cuối cùng cũng tới nhà xe của trường, Tô Hoài Chiêu vừa khóa xe vừa nói với cô: “Em đến phòng học trước đi, anh còn có chút chuyện.”
 
“Được ạ.”
 
Mộ Kiều Nghiên mang cặp chạy tung tăng về phía lớp học.
 
Đi tới chân cầu thang, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại.
 
Ơ, sao anh ấy vẫn đứng ở nhà xe làm gì?
 
Không phải có việc gì sao?

 
Trong giờ nghỉ, Lâm Mạn lại tới.
 
“Nghiên Nghiên, cậu đưa đồ cho Tô học trưởng chưa?”
 
“Ừm, đưa rồi.”
 
Lâm Mạn nghe thấy vậy liền vui vẻ.
 
“Cảm ơn cậu. Đây là điểm tâm mà đầu bếp nhà tớ mới làm sáng nay…”
 
Thấy cô lại muốn đưa đồ ăn cho mình, Mộ Kiều Nghiên vội vàng khoát tay: “Lâm Mạn, cảm ơn cậu, gần đây tớ đang giảm cân nên không thể ăn nhiều.”
 
“Được rồi. Cảm ơn cậu, Nghiên Nghiên.”
 
Đến khi hoa khôi lớp trở về chỗ ngồi, Tô Giai Ni liếc nhìn bộ ngực và vòng eo của Mộ Kiều Nghiên, cười hỏi: “Cậu đang giảm cân? Sao tớ lại không biết?”
 
“Ni Ni, yên lặng đi ~”
 
Cô không giảm cân.
 
Mẹ và anh Tô đều nói cô nên ăn nhiều một chút để lớn nhanh hơn.
 
Tại sao lại từ chối Lâm Mạn à, bởi vì hai người họ vốn không biết nhau, cô không muốn chuyển quà giúp Lâm Mạn.
 
Không hiểu sao, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mạn khi nhắc tới Tô Hoài Chiêu Mộ Kiều Nghiên cảm thấy không thích lắm.
 
“Nghiên Nghiên, cậu thật sự đã giúp cậu ta đưa quà cho Tô học trưởng rồi?”
 
Tôn Giai Ni cảm thấy nếu cô ấy gọi anh là “Anh Tô” giống như Mộ Kiều Nghiên thì có chút lạ, nhưng không thể gọi thẳng tên vì Tô Hoài Chiêu lớn hơn cô.
 
“Ừ.” Mộ Kiều Nghiên gật đầu.
 
“… Cậu… cậu…”
 
Trong nháy mắt Tôn Giai Ni cảm thấy bạn mình là đồ đầu gỗ.
 
Anh trai thì có lợi ích gì chứ!
 
Sau này mà có chị dâu thì bạn sẽ chẳng là gì.
 
Phải biến anh trai thành người yêu mới được!
 
Bởi vì cô còn quá nhỏ nên không hiểu?
 
Dù sao phần lớn mọi người trong lớp đều đã mười hai tuổi, có vài người mười ba tuổi, thậm chí cả kinh nguyệt cũng có rồi, chỉ có Kiều Nghiên mới mười một tuổi, nhỏ nhất lớp.
 
Vì vậy Tôn Giai Ni quyết định chờ thêm một thời gian nữa.
 
Chạng vạng tối, sau khi tan học, Mộ Kiều Nghiên đang chuẩn bị vào nhà thì bị Tô Hoài Chiêu gọi lại.

 
“Nghiên Nghiên, chờ chút.”
 
“Dạ.”
 
Tô Hoài Chiêu nói xong liền vào phòng.
 
Ngay sau đó anh lại đi ra còn cầm thêm một cái hộp hình trái tim rất đẹp.
 
“Cho em, không phải là em rất thích socola sao?”
 
“Cảm ơn anh Tô.” Mộ Kiều Nghiên cười híp mắt.
 
Cô mở ra, cho một viên vào miệng.
 
“Ngọt quá! Cái này là đồ Lâm Mạn đưa cho anh à?”
 
Bề ngoài rất giống hộp ngày hôm qua.
 
“Ừ.”
 
“Cậu ấy tặng socola sao?”
 
Không ngờ Tô Giai Ni lại đoán đúng, cậu ấy thật đỉnh!
 
“Ừ.”
 
Tô Hoài Chiêu nói xong, đang định vào nhà, bỗng nhiên quay lại nói với cô: “Nếu ngực lại đau thì đến tìm anh, anh sẽ xoa giúp em, đừng có tự sờ loạn, do cơ thể của em đang phát triển nên mới vậy, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
 
Hôm nay anh đã đến thư viện nghiên cứu sách sinh học, ngực cô đang trong thời kỳ phát triển nên chỉ là hiện tượng bình thường.
 
Xem ra sau này anh phải tìm hiểu về cơ thể của cô nhiều hơn.
 
Gần đây chú Mộ đang mở công ty nên hai vợ chồng họ rất bận rộn.
 
Anh phải chú ý đến những thay đổi trên người cô, nếu không cô sẽ lo lắng.
 
Quay về phòng làm bài tập, Tô Hoài Chiêu liếc nhìn phong thư màu hồng có với dòng chữ “Thân tặng Tô học trưởng.” trên bàn, tiện tay ném vào thùng rác.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận