Cưa đổ trúc mã

Chương 5: Thiếu niên thiên tài hoàn mỹ.
 
Cứ sung sướng như vậy cho tới khi lên năm nhất sơ trung, lúc này Mộ Kiều Nghiên vừa tròn mười một tuổi, còn Tô Hoài Chiêu đã mười bốn tuổi.
 
Mấy năm qua, cuộc sống của Mộ Kiều Nghiên đơn giản là ngâm mình trong mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở nhà có ba mẹ, ông Tô thương cô, ở trường thì có anh Tô giúp cô mỗi ngày.
 
Mỗi tối, Tô Hoài Chiêu sẽ dạy cho cô một ít bài tập hoặc dạy cô đánh cờ, chơi cờ cùng cô.
 
Đôi khi Mộ Vân Sinh và Phương Toàn làm thêm giờ, Mộ Kiều Nghiên sẽ ngủ lại ở nhà họ Tô.
 
Mặc dù vợ chồng nhà họ Mộ đã nói với cô nhiều lần, Nghiên Nghiên đã là người lớn rồi, không thể ngủ cùng anh Tô, nhưng cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được cô, đành coi như không có gì.
 
Cũng may sau khi bọn họ quan sát, phát hiện đứa nhỏ Tô Hoài Chiêu đối với con gái mình rất tốt, mặc dù là đứa trẻ trầm tính, nhưng rất quan tâm đến cô, cũng rất hiểu chuyện, vì vậy từ từ yên lòng.
 
Hai người cũng đã nghĩ rồi, nếu như Nghiên Nghiên thích người anh này như vậy, dù không phải anh ruột, nếu có duyên thì có thể làm vợ chồng cũng tốt.
 
Sau khi lên năm nhất sơ trung, Mộ Kiều Nghiên có thêm một người bạn tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là Tôn Giai Ni.
 
Hai người đã biết nhau từ hồi học mẫu giáo, sau đó học tiểu học ở hai trường khác nhau, không nghĩ tới khi học năm nhất sơ trung lại trở thành bạn cùng bàn.
 
Con gái có rất nhiều đề tài chung để nói với nhau, ví dụ như một ca sĩ nào đó rất có tài, hoặc một bộ phim đang rất nổi tiếng gần đây.
 

Ở trong trường, Mộ Kiều Nghiên và Tôn Giai Ni bên nhau như hình với bóng.
 
Còn sau khi tan học cô sẽ đi cùng Tô Hoài Chiêu.
 
Điều này đã trở thành thói quen, bọn họ đã không cần vợ chồng nhà họ Mộ đưa đón từ lâu, mỗi ngày, Mộ Kiều Nghiên sẽ ngồi sau xe đạp của Tô Hoài Chiêu, nếu như gặp trời mưa, hai người sẽ cùng đi xe bus.
 
Hôm nay sau khi tan học, cô và Tôn Giai Ni vừa đi đến cổng trường đã thấy Tô Hoài Chiêu dừng xe đạp đợi ở đó.
 
“Anh Tô!” Mộ Kiều Nghiên vui sướng chạy tới.
 
“Lên xe.”
 
“Vâng.”
 
Mộ Kiều Nghiên thuần thục ngồi lên ghế sau, vẫy tay tạm biệt bạn tốt.
 
Ngày hôm sau, khi cô mới đến lớp học, hoa khôi lớp tên là Lâm Mạn liền đi tới.
 
“Chào cậu, Nghiên Nghiên.”
 
Lâm Mạn được mọi người trong lớp 1-7 công nhận là hoa khôi lớp, cô ấy không chỉ có điều kiện gia đình tốt, bình thường đều có xe đưa xe đón, dáng người còn đẹp, mái tóc xoăn dài đến eo, mọi người đều mặc đồng phục, nhưng không có ai mặc đẹp như cô ấy, ngực lớn mông cong, khi mặc váy để lộ đôi chân vừa dài vừa thẳng.
 
Bình thường Lâm Mạn khá kiêu ngạo, chỉ chơi cùng người có tiền hoặc có thành tích tốt. Mộ Kiều Nghiên học cùng cô ấy một tháng nhưng cũng chỉ nói chuyện với nhau được mấy câu.
 
Bây giờ thấy Lâm Mạn lại bắt chuyện giống như rất thân thiết chào hỏi mình, khiến Mộ Kiều Nghiên có chút không quen.
 
Nhưng xưa nay cô vốn nhiệt tình hoạt bát, vì vậy cũng vội cười đáp lại: “Chào cậu, Lâm Mạn.”
 
“Cậu đã ăn sáng chưa? Đây là bánh ngọt mà đầu bếp nhà tớ mới làm sáng nay, cho cậu.” Lâm Mạn vừa nói vừa đưa một cái túi cho Mộ Kiều Nghiên.
 
Mộ Kiều Nghiên nghe vậy, vội vàng xua tay: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ ăn rồi.”
 
Ngày nào cô cũng ăn điểm tâm cùng Tô Hoài Chiêu.
 
“Không sao, vậy thì giữ lại khi nào đói thì ăn.”
 
Mộ Kiều Nghiên thấy cô ấy kiên quyết như vậy, cảm thấy Lâm Mạn rất tốt bụng liền cười nói: “Vậy cảm ơn cậu.”
 
“Đều là bạn học với nhau, không cần khách sáo.”
 
Lâm Mạn nói xong vẫn đứng lại đó một lúc.
 
Thấy ánh mắt Mộ Kiều Nghiên nhìn mình có chút kì quái, lúc này Lâm Mạn mới đỏ mặt nói: “Cái đó, Nghiên Nghiên, hôm qua tớ thấy cậu và Tô học trưởng.”
 
“Ừm.”
 
Nhìn thấy bọn họ thì rất kỳ quái sao? Mộ Kiều Nghiên có chút khó hiểu.
 

“Cái đó…” Lâm Mạn ngượng ngùng tiếp tục hỏi: “Quan hệ giữa cậu và anh ấy là gì vậy? Hai người quen nhau sao?”
 
Nghe câu này, Mộ Kiều Nghiên càng cảm thấy hôm nay Lâm Mạn thật kỳ quái.
 
Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, bọn tớ quen nhau lâu rồi, anh ấy là hàng xóm ở đối diện nhà tớ.”
 
“Ồ ~ ”
 
Lâm Mạn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô ấy nở nụ cười thỏa mãn, lấy trong túi ra một cái hộp màu hồng nhạt, đưa cho Mộ Kiều Nghiên.
 
“Nghiên Nghiên, cậu có thể đưa cái này cho Tô học trưởng giúp tớ không?”
 
Mộ Kiều Nghiên nhận lấy, thuận miệng đồng ý: “Có thể, đây là cái gì?”
 
“À… Đây là đồ mà ba tớ mang từ nước ngoài về, trước đây khi tớ xin vào ban phát thanh của trường, Tô học trưởng đã chỉ bảo cho tớ rất nhiều, tớ vẫn luôn tìm cơ hội để cảm ơn anh ấy.”
 
Lâm Mạn nói xong câu này, thấy mọi người đến lớp ngày càng nhiều, vì vậy vội vàng nói: “Vậy làm phiền cậu, Nghiên Nghiên.”
 
Trong giờ nghỉ buổi sáng, Tôn Giai Ni ăn bánh ngọt của Mộ Kiều Nghiên, hỏi cô: “Nghiên Nghiên, cậu mua cái này ở đâu vậy? Ăn ngon thật.”
 
“Lâm Mạn cho tớ.”
 
“Hoa khôi lớp?”
 
“Ừ.” Mộ Kiều Nghiên gật đầu một cái, vừa cắn một miếng bánh vừa nói với bạn tốt: “Cậu ấy muốn nhờ tớ đưa hộp quà cho anh Tô.”
 
“Hộp quà?” Tôn Giai Ni lập tức cao giọng, “Hộp quà gì? Mau lấy ra cho tớ xem một chút!”
 
Cầm hộp quà hồng phấn được thắt nơ bướm nhìn một vòng, Tôn Giai Ni mới trả cho cô.
 
Trong nháy mắt, miếng bánh ngọt vừa ăn trở nên tẻ nhạt vô vị.
 

“Nghiên Nghiên,” Tôn Giai Ni gõ cái đầu nhỏ của Mộ Kiều Nghiên, hỏi cô: “Cậu thật sự muốn giúp cậu ta sao?”
 
“Ừ.”
 
Nếu không thì sao? Cô đã đồng ý giúp rồi!
 
Nghe vậy, Tôn Giai Ni dùng ánh mắt hận rèn thép không thành sắt nhìn cô bạn vẫn còn đang ăn bánh của mình.
 
“Cậu thật là ngốc! Trong hộp này rõ ràng nếu không phải socola thì là thư tình. Cậu ta muốn cướp Tô Hoài Chiêu, vậy mà cậu còn giúp tình địch!”
 
Nhớ lại lúc lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tô Hoài Chiêu, cô ấy đã rất kinh ngạc.
 
Ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp kia, đôi tay đẹp đẽ kia, thân hình như người mẫu cao một mét tám kia, chỉ số thông minh vĩnh viễn đứng đầu kia…
 
Tóm lại, nhìn thấy Tô Hoài Chiêu, Tôn Giai Ni mới biết thế nào là “Thiếu niên thiên tài hoàn mỹ.
 
Không phải là không từng động lòng.
 
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn Mộ Kiều Nghiên, Tôn Giai Ni lập tức chặt đứt suy nghĩ ấy.
 
Trong mắt Tô Hoài Chiêu chỉ có một mình Mộ Kiều Nghiên.
 
Hai người bọn họ chính là cặp đôi trời sinh.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận