Cưa đổ trúc mã

Chương 4: Anh Tô, ăn kẹo.
 
Mặc dù không thể lớn nhanh được như ý nguyện nhưng Mộ Kiều Nghiên cũng đã lên tiểu học.
 
Đảo mắt một cái liền trôi qua một năm, cô đã cao lên không ít, cũng đã gầy đi khá nhiều, khuôn mặt tròn trịa lúc đầu đã lộ rõ chiếc cằm nhọn xinh xắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thấy cô và Tô Hoài Chiêu dính lấy nhau từ sáng đến tối, Mộ Vân Sinh cùng Phương Toàn thương lượng với nhau, hay là để cô vào tiểu học sớm một chút, như vậy, hai đứa trẻ có thể vừa đi học vừa tan học cùng nhau.
 
Dù bây giờ Tô Hoài Chiêu còn nhỏ tuổi nhưng có thân hình cao lớn, đoán chừng không bao lâu nữa, khi con gái họ đi học sẽ không cần bọn họ đưa đón.
 
Mộ Kiều Nghiên nghe thấy mình có thể đi học cùng anh Tô liền thì vô cùng vui mừng.
 
Cô hết sức phấn khởi đi theo ba mẹ đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, đổi cặp sách mới, đồ dùng học tập, sáng hôm sau liền mong chờ đứng ở trước cửa nhà họ Tô.
 
Tô Hoài Chiêu ăn điểm tâm xong đi ra, nhìn thấy một nhà ba người phía đối diện, khóe miệng khẽ cong lên.
 
“Chú Mộ, dì Phương, Nghiên Nghiên.”
 
“Hoài Chiêu à, cháu đang chuẩn bị đi học sao? Vậy thì chúng ta đi cùng đi.” Mộ Vân Sinh cười nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Tô Hoài Chiêu muốn mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mong chờ của Mộ Kiều Nghiên, suy nghĩ một chút lại nuốt trở lại.
 
“Được ạ, cảm ơn chú Mộ.”
 
Lên xe, vợ chồng nhà họ Mộ ngồi phía trên, hai đứa trẻ ngồi ở phía sau.
 
Mặc dù ngồi ở ghế an toàn nhưng Mộ Kiều Nghiên lại không an phận chút nào.

 
Cô giơ cặp sách mới mua của mình cho Tô Hoài Chiêu xem.
 
“Anh Tô, cặp sách mới của em có đẹp không?”
 
“Đẹp.”
 
“Đây là quyển sổ của em, anh xem đi.”
 
Cô bé giơ quyển sổ da hồng tựa như báu vật của mình cho anh xem.
 
Tô Hoài Chiêu nhận lấy, lật vài trang rồi trả lại cho cô.
 
Hai người đã thân thiết hơn so với một năm trước rất nhiều.
 
Nhưng dù sao vợ chồng nhà họ Mộ đang ngồi ở ghế trên, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói nhiều trước mặt người lớn.
 
Cứ như vậy cho tới khi đến trường, vì Mộ Vân Sinh và Phương Toàn phải báo danh cho Kiều Nghiên, gặp thầy, làm quen với phòng học nên Tô Hoài Chiêu đi đến lớp mình trước.
 
Học xong hai tiết, anh đang đọc “Thần điêu hiệp lữ”, bỗng nhiên nghe thấy bạn học gọi: “Tô Hoài Chiêu, bên ngoài có người tìm cậu.”
 
Thân hình Tô Hoài Chiêu cao lớn, điều kiện gia đình lại tốt, khi đi học luôn đứng đầu lớp, vì vậy tất cả bạn học trong lớp, bất kể là nam hay nữ đều rất thích anh.
 
Nam sinh thích làm bạn với anh vì có thể cùng anh đá bóng.
 
Nữ sinh thì muốn thi thoảng nghe anh giảng bài, hoặc hỏi anh một chút bài tập.
 
Mặc dù bài tập của lớp ba không quá khó.
 
Đây là lần đầu tiên có người tìm anh, vì vậy tất cả mọi người trong lớp đều ra ngoài xem, nhao nhao muốn nhìn người.
 
Mộ Kiều Nghiên nhìn mấy anh chị vây xung quanh mình, trong lòng có chút sợ hãi.
 
Nhưng cô nhớ anh Tô không chịu được, buổi sáng ba đã chỉ cho cô phòng học của anh Tô, buổi sáng không có chuyện gì nên cô liền khổ cực leo lên tầng hai.
 
Chen qua đám người, Tô Hoài Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô nhóc.
 
Hôm nay cô mặc một cái váy dài màu hồng phấn, khoác thêm áo khoác màu xanh lam bên ngoài, tóc được buộc hai bên, nhìn qua tựa như tiểu công chúa trong truyện.
 
“Nghiên Nghiên.” Thấy cô, anh liền cười, ngay sau đó nhíu mày lại, hỏi: “Sao em lại lên đây?”
 
Đi từ tầng một lên đây, leo lên cũng không dễ dàng chút nào.
 
“Anh Tô.” Mộ Kiều Nghiên cười cong mắt, cô lấy từ sau lưng ra một que kẹo, đưa cho anh: “Anh, ăn kẹo.”
 
Vì sợ cô sâu răng, Phương Toàn đã lâu không mua kẹo cho cô.
 
Cái này là do hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học, sợ cô không thích ứng được hoàn cảnh mới nên mua kẹo để dỗ dành cô.
 

Tô Hoài Chiêu liếc mắt nhìn que kẹo trong tay cô, đó là thứ mà cô thích nhất, mỗi khi được nhận cô có thể vui vẻ cả ngày.
 
Bây giờ còn có thể không chút đau lòng đưa cho anh.
 
Anh lắc đầu một cái, cười nói: “Em ăn đi, anh không ăn đồ ngọt.”
 
Anh đã tám tuổi rồi, lại là con trai nên không cảm thấy quá hứng thú đối với đồ ăn vặt.
 
Thấy anh không muốn, Kiều Nghiên bé nhỏ liền mừng rỡ thu tay lại.
 
Cô lột miếng giấy gói, bỏ que kẹo vào trong miệng.
 
“Thật là ngọt nha ~” Cô cười híp mắt nói, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
 
Nhìn dáng vẻ của cô, Tô Hoài Chiêu cũng cười theo.
 
Anh dắt tay cô, cười nói: “Anh phải đi học, để anh đưa em về lớp.”
 
Sau sự việc ngã cầu thang từ năm ngoái, anh rất sợ để cô đi cầu thang một mình.
 
“Dạ.” Cô bé ngoan ngoãn đi theo anh xuống tầng một.
 
 Đưa người về xong, lúc Tô Hoài Chiêu quay về phòng học thì bị bạn học trong lớp vây quanh.
 
“Tô Hoài Chiêu, người vừa nãy là ai thế?”
 
“Tên là gì? Học năm nhất sao?”
 
“Trông rất xinh, giống như búp bê, thật là muốn nhéo mặt em ấy.”
 
Một đám nam sinh ầm ĩ, mỗi người nói một câu.
 
Tô Hoài Chiêu nghe vậy, đen mặt đáp lại: “Các cậu tránh xa em ấy ra, đó là em gái của tớ.”
 
Anh biết đám nam sinh rất thích bắt nạt nữ sinh, càng xinh thì càng thích trêu chọc. 

 
Ví dụ như kéo tóc hoặc luôn muốn chọc tức người ta.
 
Chuyện này xảy ra ở trên người người khác thì anh không quan tâm, nhưng đối với Nghiên Nghiên thì không được.
 
Trừ anh ra, trên đời này không ai được phép bắt nạt cô.
 
Vì vậy, sau ngày hôm đó, toàn bộ học sinh trường tiểu học số hai thành phố A đều biết.
 
Mộ Kiều Nghiên năm nhất là em gái của Tô Hoài Chiêu năm ba.
 
Em gái của hotboy thần đồng, đương nhiên không ai dám trêu chọc.
 
Vì vậy, quãng thời gian Mộ Kiều Nghiên học tiểu học có thể nói là không buồn không lo, xuôi buồm thuận gió.
 
Các cậu bé đều rất thân thiện với cô, các cô bé cũng rất thích chơi với cô.
 
Quan trọng nhất là, mỗi ngày đều có thể đi học, tan học cùng anh Tô, buổi trưa còn có thể ăn cơm cùng.
 
Cô  ghét ăn rau, anh Tô đều giúp cô giải quyết hết.
 
Gặp phải bài tập khó, chỉ cần nghe anh giảng vài câu thì sẽ hiểu.
 
Cho dù không học hành nghiêm túc, nhưng trong suốt quãng thời gian học tiểu học, thành tích của Mộ Kiều Nghiên vẫn luôn ở mức trên trung bình của lớp.
 
Thành tích cuối kỳ của cô lúc nào cũng làm cho vợ chồng nhà họ Mộ hài lòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận