Cưa đổ trúc mã

Chương 44: Cùng làm chuyện xấu được không?
 
Cho đến khi mọi người rời đi sau khi ăn bánh, bị Tô Hoài Chiêu ôm trên ghế, cô vẫn thấy có chút chóng mặt.
 
Sau khi Tô Hoài Chiêu mang từ trong bếp ra đồ ăn tây, món tráng miệng, kem ly và rót rượu vang cho hai người, Mộ Kiều Nghiên rốt cuộc không nhịn được hỏi anh: “Anh Tô, anh đang muốn chúng ta đính hôn trước rồi mới đi Mỹ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Theo lý thuyết, ăn đồ tây thì phải ngồi đối diện nhau, nhưng bây giờ dáng vẻ mơ hồ đáng yêu của cô khiến cho Tô Hoài Chiêu không thể ở xa cô, vì vậy liền ngồi cạnh cô.
 
Thấy cuối cùng cô cũng hỏi, Tô Hoài Chiêu cũng không giấu diếm, lắc đầu một cái, nói với cô: “Nghiên Nghiên, anh không đi Mỹ.”
 
“Không đi?” Bởi vì quá mức kinh ngạc, cô không kiềm được mở to hai mắt, “Nhưng Sở Lương học trưởng rõ ràng nói với em, anh ấy thấy tên anh. Hơn nữa, em cũng lén hỏi qua, thật sự có tên anh.”
 
Với lại cô còn biết được trường ở bên Mỹ rất tốt, nếu anh đi thì sẽ giúp ích cho anh khi tiếp quản công ty của chú Tô.
 
“Nghiên Nghiên.” Tô Hoài Chiêu không nhịn được nắm chặt tay cô, cười nói: “Đúng là giáo sư trong khoa đã đề cử anh, báo tên anh, nhưng mà anh đã từ chối, nhường cơ hội này cho người khác.”
 
“Anh Tô...”
 
Mộ Kiều Nghiên thật sự vui sắp phát điên rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách góc bàn, cô không nhịn được xít lại gần mặt Tô Hoài Chiêu, hung hãn hôn một cái.
 
“Anh không đi? Thật là tốt quá!”
 
Nhưng sau khi vui vẻ, cô lại thấy áy náy.

 
“Anh Tô, không phải là anh vì em nên mới không đi chứ?”
 
Mặc dù cô rất vui, nhưng mà, vừa nghĩ tới anh chỉ vì cô mà buông bỏ cơ hội tốt, cô lại thấy có lỗi với anh.
 
“Nghiên Nghiên,” Tô Hoài Chiêu lắc đầu một cái, dịu dàng nói: “Anh không chỉ vì em, mà còn vì chính anh nữa.”
 
“Vì mình?”
 
“Ừ. Anh không bỏ được em, ăn tết mới hơn mười ngày, anh đã nhớ em muốn điên rồi, đi Mỹ sẽ mất hai năm, không có em, anh chắc chắn sống một ngày sẽ dài bằng một năm, lúc đấy làm gì còn tâm tình học tập?”
 
Từ nhỏ đến lớn, động lực cố gắng của anh là vì cô.
 
Bởi vì phải dạy cô học.
 
Bởi vì phải che gió che mưa cho cô, cho cô một cuộc sống tốt.
 
Nếu không, đối với anh mà nói, như thế nào cũng được, không có gì khác biệt cả.
 
“Anh Tô...”
 
Lông mi Mộ Kiều Nghiên khẽ chớp, nước mắt nhịn trong một đêm rốt cuộc không kiềm được rơi xuống.
 
Sao trước kia cô lại thấy anh Tô không lãng mạn, sẽ không nói lời tỏ tình chứ?
 
Nhìn tối nay xem.
 
Anh lừa cô chuẩn bị 999 đóa hoa hồng, đặt nhẫn có kích thước vừa vặn, còn có bánh ngọt đẹp mắt, còn mời ba mẹ cô cùng bạn tốt, xuống bếp nấu đồ tây cho cô mực dù anh không thích ăn...
 
Tất cả những điều này, cũng vì muốn cô có một sinh nhật mười tám tuổi khó quên.
 
“Được rồi.” Anh biết cô bởi vì cảm động, nhưng khi nhìn cô rơi nước mắt, anh vẫn không nhịn được đau lòng, “Đừng khóc, ăn nhanh đi, bít tết sắp nguội rồi.”
 
Nước mắt được anh nhẹ nhàng lau sạch, lúc này Mộ Kiều Nghiên đã bắt đầu thấy đói.
 
Nhìn Tô Hoài Chiêu cực kỳ tự nhiên cắt từng miếng bít tết, đặt vào đĩa của cô, cô nhóc ngọt ngào hỏi: “Anh Tô, có phải anh đã chuẩn bị từ lâu không?”
 
Nhiều đồ như vậy, lại phải gạt cô để không bị phát hiện chắc chắn mất rất nhiều thời gian.
 
Bình thường, bọn họ luôn dính chặt lấy nhau.
 
“Cũng không lâu lắm.”
 
Tô Hoài Chiêu nâng ly lên nhẹ nhàng cạn ly với cô, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, sau này muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi anh.”
 
Cô bé xưa nay thông minh, nghe vậy bật thốt lên: “Anh Tô, anh đã sớm biết rồi phải không?”
 
Quen biết nhiều năm như vậy, làm sao sự thay đổi của cô có thể thoát khỏi ánh mắt của anh chứ?

 
Hôm đó sau khi ăn cơm, ngày nào cô cũng uể oải, mỗi lần nhìn thấy anh đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
 
Vì vậy Tô Hoài Chiêu đã gọi điện cho Tôn Giai Ni.
 
Mặc dù đã hứa với Mộ Kiều Nghiên là sẽ không nói, nhưng không chịu nổi lời nói khách sáo của Tô Hoài Chiêu, cuối cùng vẫn nói hết cho anh.
 
“Anh vốn định nói cho em sớm hơn, nhưng suy nghĩ đúng lúc đang muốn cầu hôn em nên muốn tạo cho em một bất ngờ vào tối nay.”
 
Vốn dĩ anh cũng cần chút thời gian để chuẩn bị hết mọi thứ tối nay.
 
Hơn nữa, anh cũng muốn xem xem, cô nhóc xưa này không thể giấu nổi chuyện trong lòng rốt cuộc có thể nhịn tới khi nào.
 
Nhưng không nghĩ tới, cô có thể kìm nén lâu như vậy.
 
Ngược lại làm cho anh nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
 
Ai bảo anh vẫn luôn là người cho đi chứ?
 
Cô nhóc của anh, luôn có thể mang đến cho anh cảm giác bất ngờ và cảm động.
 
Sau khi uống hết ly rượu nhỏ trên bàn, khuôn mặt Mộ Kiều Nghiên lập tức đỏ lên.
 
Giống như hai làn khói, khiến cho khuôn mặt đáng yêu càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
 
“Nghiên Nghiên, không uống nổi thì đừng uống.”
 
Ngày thường cô thích uống nước trái cây và sữa chưa, thỉnh thoảng vào mùa hè, sẽ uống cùng anh hai ly bia, đây đã là điểm cực hạn rồi.
 
Nghe vậy, Mộ Kiều Nghiên buông ly rượu xuống.
 
Cô nhìn Tô Hoài Chiêu, ánh mắt mơ hồ, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
 

“Anh Tô, anh ăn xong rồi sao?”
 
“Ừ, ăn xong rồi.”
 
“Hì hì, ăn xong rồi, chúng ta cùng làm chuyện xấu được không?”
 
Làm chuyện xấu...
 
Đầu Tô Hoài Chiêu vang lên một tiếng nổ.
 
Tình cảnh này, khá giống với những gì mà anh đã tưởng tượng vài năm trước.
 
Hai người bọn họ uống chút rượu, sau đó, trải qua một cuộc ân ái nồng nhiệt.
 
Khác biệt duy nhất là, lúc ấy anh cho rằng tối nay sẽ là lần đầu.
 
Nhưng mà, cái này cũng không quá quan trọng.
 
Quan trọng là, tối nay vẫn là một ngày đặc biệt.
 
Ngày cô trở thành vị hôn thê của anh.
 
“Được.”
 
Tô Hoài Chiêu dịu dàng đáp lời, sau đó, anh đứng dậy bế bổng cô lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận