Cưa đổ trúc mã

Chương 29: Trừng phạt play, bị chơi đến mức mất khống chế tiểu ra.
 
“Nghiên Nghiên, em đang làm gì vậy?”
 
Tô Hoài Chiêu nhìn cô gái đang nằm trên giường anh, cả người trần truồng, hai chân mở lớn, ngón tay đang cắm vào tiểu huyệt của chính mình, trầm giọng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh Tô, sao anh lại về?” Mộ Kiều Nghiên nơm nớp lo sợ nhìn anh.
 
Bởi vì quá hoảng sợ, cô nhất thời quên kéo chăn lên che cơ thể lúc này không một mảnh vải che thân.
 
Tô Hoài Chiêu bình tĩnh bước vào, cởi áo khoác denim đặt ở trên ghế dựa, rồi chầm chậm đi đến giường.
 
“Có chút việc nên quay về.”
 
Thực ra thì không có việc gì cả.
 
Nhìn ba mẹ mấy năm như một chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau trên bàn ăn, anh bỗng nhiên thấy nhớ cô.
 
Muốn nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô, nhớ đôi mắt cong lên như vầng trăng mỗi khi cười của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế trở về.
 
May là anh trở về nên mới không bỏ lỡ một màn vừa rồi.
 
Phần dưới bụng đã sớm cứng lên từ khi nghe thấy cô gọi tên anh, nhưng Tô Hoài Chiêu từ nhỏ đã bình thản, nội tâm càng dậy sóng thì trên mặt càng bình tĩnh.
 
Anh ngồi xuống mép giường, cầm tay cô, rút con dấu hình vuông ra, đưa tới trước mặt cô, hỏi: “Đây là cái gì?”
 
“Cái này… Là con dấu của anh.”
 
“Em vừa mới dùng nó làm gì?”
 
“Em…”
 

Cô nhóc khẽ mở miệng, nhưng xấu hổ không dám nói ra.
 
Cô nức nở, dùng hai tay che mặt lại, nhẹ giọng nói: “Anh Tô, anh đừng hỏi nữa.” Người ta khó nói mà!
 
Cô bé này!
 
Mắt bị che lại nhưng cơ thể lại không an phận.
 
Cặp vú sưng đỏ khẽ run lên mỗi khi cô nói.
 
Vòng eo mềm mại nhẹ nhàng đong đưa như cành liễu ngày xuân.
 
Hai chân vì không được con dấu an ủi cọ tới cọ lui, khiến cho phần bên trong đùi dính đầy nước.
 
Ngón chân trắng nõn đáng yêu khẽ vểnh lên, móng chân trong suốt giống như cánh hoa, da thịt mềm mại khiến cho người ta muốn cắn một cái.
 
Tô Hoài Chiêu nghĩ thế nào thì làm thế đó.
 
Anh giơ chân cô lên, ngậm lấy bàn chân bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng liếm.
 
“A ~ anh Tô ~ ”
 
Mộ Kiều Nghiên sợ hết hồn.
 
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Chiêu hôn chân cô.
 
“Anh Tô, anh đang làm gì vậy? Rất bẩn đó ~ ”
 
Cô nhanh chóng muốn rút chân lại, nhưng không được, bàn chân bị anh nắm chặt.
 
“Ngoan, đừng động.”
 
Chỉ với ba chữ ngắn ngủn, cô nhóc vốn đang giãy dụa lập tức an phận.
 
Cô nhìn Tô Hoài Chiêu ngậm từng ngón chân mình, mút từng ngón một, toàn thân giống như bị điện giật vậy.
 
“A ~ anh Tô ~ ”
 
Có lẽ do động tác của Tô Hoài Chiêu quá tận lực, cũng có thể do vẻ mặt Tô Hoài Chiêu quá quyến rũ.
 
Cô nhanh chóng thở hổn hển, hoa huyệt chảy ra một dòng dâm thủy.
 
Hôn xong ngón chân, Tô Hoài Chiêu liếc nhìn đồ vật trên giường.
 
Chăn, bàn chải đánh răng, con dấu, khăn lông.
 
Ánh mắt anh trầm xuống, cầm bàn chải đánh răng của mình, cọ từ mắt cá chân lên bắp đùi cô.
 
“Sao lại lén động vào bàn chải của anh?”
 
“A ~ anh Tô ~ mạnh hơn nữa ~ ngứa quá ~ ”
 
Cô nhóc run rẩy từng đợt, cặp vú giống như hai quả bóng nước, không ngừng nhảy lên.
 
“A ~ bởi vì anh từng dùng nó chà răng nha ~ ”
 
Bởi vì nó là đồ vật của anh, anh từng dùng nó đánh răng, làm sạch miệng, nước miếng của anh đã từng dính trên nó.
 
Dùng nó cọ xát vú giống như được anh hôn vậy.
 
Sau khi Tô Hoài Chiêu dùng bàn chải chà hết bắp đùi của cô thì nói: “Mở chân ra, để cọ xát tiểu huyệt cho em.”
 

Hu hu hu.
 
Cô hơi sợ nha ~
 
Mặc dù lúc nãy cô đã lén chà xát rồi, nhưng lúc đấy chỉ có mình cô.
 
Nhưng giống như một đứa trẻ làm làm việc xấu bị người lớn bắt được, Mộ Kiều Nghiên còn vì chuyện vừa rồi xấu hổ không thôi, trong lúc nhất thời không dám không ngoan ngoãn nghe lời.
 
Thấy cô mở hai chân ra, lộ ra chút lông thưa thớt cùng âm hộ đầy đặn, ánh mắt Tô Hoài Chiêu lại sâu thêm mấy phần.
 
Anh cầm bàn chải đánh răng, di chuyển từ trên xuống dưới, từ đám lông mềm mượt đến cửa huyệt phấn nộn của cô.
 
“A ~ ”
 
Vốn tưởng rằng sẽ đau, không nghĩ tới anh khống chế sức lực tốt nên cô chỉ cảm thấy ngứa.
 
Giống như móng vuốt của một con mèo nhỏ, gãi từng cái một.
 
“A ~ anh Tô, ~ mạnh hơn chút nữa ~ ”
 
Cô lại mở rộng chân ra thêm chút nữa, thậm chí để tiện cho Tô Hoài Chiêu, cô còn chủ động tách hai cánh hoa ra, lộ ra tiểu hạch nhô lên và khe thịt phấn nộn.
 
“Đúng là đồ dâm đãng. Bàn chải là dùng để đánh răng, không phải dùng để cọ tiểu huyệt.”
 
Tô Hoài Chiêu vừa nói vừa tăng lực theo ý nguyện của cô.
 
Khe thịt của cô quá non nớt, mới chà có mấy cái mà đã sưng lên rồi.
 
“A ~ anh Tô ~ ưm ~ ”
 
Cô nhóc nhanh chóng không chịu nổi, cô buông tay ra, khó nhịn mà nhéo ngực mình.
 
“A ~ không được ~ em muốn tiểu ~ ”
 
Tiểu hạch của cô sưng nặng, bởi vì bị kích thích quá lớn, tiểu huyệt và bàng quang càng ngày càng trướng.
 
“Vậy thì tiểu đi ~ ” Tô Hoài Chiêu khàn giọng nói.
 
Bởi vì sợ mình nhất thời không khống chế nổi, mấy năm nay anh đều dịu dàng với cô, mỗi lần hôn môi trêu chọc, chủ yếu là để cô thoải mái.
 
Dường như chơi đến mức mất khống chế tiểu ra, trước đây chưa từng có.
 
“A ~ anh Tô ~ không được ~ anh buông em ra ~ em muốn đi vào nhà vệ sinh.”
 
Cô từ nhỏ đã là một thục nữ, sao có thể chịu đi tiểu trước mặt người khác chứ?

 
Kể cả là Tô Hoài Chiêu - người mà cô yêu từ nhỏ đến lớn, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
 
Nhưng mà nhìn thấy cô như vậy, Tô Hoài Chiêu dường như càng phát điên.
 
Nghĩ đến việc còn phải ngủ trên giường một đêm, anh lập tức bế cô lên, đi tới nhà vệ sinh.
 
Mở nắp bồn cầu, anh không để cô xuống mà tách hai chân cô ra, hướng hoa huyệt về phía giữa bồn cầu.
 
Tư thế này giống tư thế người lớn cho trẻ em đi tiểu vậy, không khác chút nào.
 
“Cục cưng, mau, tiểu đi.” Tô  Hoài Chiêu dịu dàng nói.
 
“Ưm ~ anh Tô ~ anh để em xuống đi ~ ”
 
Bị anh ôm như vậy, Mộ Kiều Nghiên xấu hổ muốn khóc, làm sao có thể tiểu được!
 
Cô không phải trẻ con.
 
Năm nay cô đã mười bảy tuổi rồi.
 
Tô Hoài Chiêu hôm nay đã quyết định rồi, thấy cô không thể vượt qua rào cản trong lòng, cũng không nói thêm nữa, trực tiếp vươn một tay ra, vân vê tiểu hạch của cô.
 
Vừa chạm vào một cái thì giống như vòi nước bị mở ra.
 
“A ~ ”
 
Cô vốn đã trướng đến cùng cực, lại bị anh ôm với tư thế xấu hổ như vậy, còn cố ý động chạm, làm sao có thể nhịn được?
 
Lập tức, hoa tâm cô co rụt lại, ngay sau đó, giữa hai chân trào ra chất lỏng màu vàng, ở trong không trung tạo thành hình vòng cung, tranh nhau rơi xuống bồn cầu.
 
“Oa ~ ”
 
Cô không dám tin cảnh tượng trước mắt mình, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận