Cưa đổ trúc mã

Chương 28: Dùng bàn chải đánh răng và con dấu chơi tiểu huyệt, bị bắt ngay tại trận.
 
Sau lần này, cô nhóc liền biết điều trong mấy ngày.
 
Đặc biệt mỗi khi đi qua hội trường đa năng, cô lại nhìn quanh rồi có tật giật mình mà tránh ra xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà, càng kiềm chế, khát vọng trong lòng cô đối với Tô Hoài Chiêu càng lớn.
 
Đảo mắt liền tới trung thu, ngày này, Mộ Kiều Nghiên ngoan ngoãn về nhà, cùng trải qua kỳ nghỉ cùng Mộ Vân Sinh và Phương Toàn, còn Tô Hoài Chiêu thì trở về nhà họ Tô.
 
Ăn tối xong, lại ăn một chiếc bánh trung thu trứng muối, Mộ Kiều Nghiên cảm thấy hơi no.
 
Cô đi tới đi lui trong nhà, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
 
Đi đến phòng, nhìn thấy chiếc chuông gió vỏ sò tuyệt đẹp mà Tô Hoài Chiêu tặng cô sau đại hội thể thao, cô mới hiểu ra, hóa ra là cô nhớ anh Tô.
 
Lúc này, cô càng không ngủ được.
 
Vì vậy cô lấy chìa khóa của ông Tô ở trước cửa chạy về phía đối diện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ ba Tô Hoài Chiêu muốn bán ngôi nhà này, dù sao nó cũng cũ rồi, đối với những người quen sống ở biệt thự lớn mà nói thì thật sự không thuận mắt.
 
Nhưng Tô Hoài Chiêu không đồng ý.
 
Bởi vì nơi này còn kỷ niệm tốt đẹp của anh và ông nội, của anh và Mộ Kiều Nghiên.
 
Sau khi chuyển vào thành phố, căn nhà trở nên trống rỗng, Tô Hoài Chiêu liền tự cầm một chùm chìa khóa, còn để lại một chùm ở nhà họ Mộ.
 
Cô nhóc quen cửa quen nẻo vào nhà, tự ý đi đến phòng Tô Hoài Chiêu.

 
Mấy năm qua, phòng của anh Tô vẫn như cũ, một chút cũng không đổi.
 
Mộ Kiều Nghiên nhớ đến hình ảnh khi còn bé ngồi trước bàn anh cùng làm bài tập, lại nghĩ tới Giáng sinh năm đó, cô giận dỗi nửa ngày, cuối cùng lại cho qua chuyện vì vài lời dụ dỗ của Tô Hoài Chiêu .
 
Ngay sau đó, trước mắt cô lại lóe lên hình ảnh bị Tô Hoài Chiêu đè trên bàn, ở phía sau đánh vào mông cô.
 
Tất cả mọi thứ liên quan đến anh Tô đều ngọt ngào và tốt đẹp.
 
Cô nhóc lăn qua lộn lại trên giường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh Tô, dần dần có chút động tình.
 
Cô cởi hết quần áo ra, sau đó đưa tay lên sờ ngực mình.
 
“Anh Tô ~ a ~ Nghiên Nghiên rất nhớ anh ~ ”
 
Tay cô quá nhỏ mà vú lại lớn, cho dù xoa thế nào cũng không được thoải mái như lúc anh Tô sờ.
 
Cô nhóc sờ soạng được một lát, cảm thấy không dễ chịu, cả người trần truồng tìm tới tìm lui trong nhà.
 
Ồ, quần sịp của anh Tô.
 
Bàn chải đánh răng của anh Tô.
 
Còn có con dấu của anh Tô.
 
Cô lấy được rất nhiều đồ vật của anh Tô ở trong nhà.
 
Cô trần truồng cầm hết mọi thứ vào phòng.
 
Đầu tiên cô mặc chiếc quần sịp màu xanh đậm của Tô Hoài Chiêu, dường như được tiếp xúc thân mật với cậu nhỏ của anh vậy.
 
Ngay sau đó, cô lấy bàn chải đánh răng cọ xát vào vú.
 
Lông bàn chải rất cứng khiến cô vừa ngứa vừa đau.
 
Cơ thể trắng nõn của cô lăn qua lăn lại trên giường giống như một con rắn nhỏ, không ngừng gọi tên Tô Hoài Chiêu.
 
“A ~ anh Tô ~ anh mau trở về hôn vú của Nghiên Nghiên đi ~ ”
 
Ngực của cô là do anh xoa lớn, từ hôm qua đến giờ, một buổi tối không được anh hôn khiến cho cô rất nhớ anh.
 
Dường như khuyết điểm của bàn chải đánh răng là không được trơn.
 
Cô đảo mắt, đưa bàn chải đánh răng xuống giữa hai chân, quẹt một lượng lớn dâm thủy.
 
Ưm, cuối cùng cũng được làm ướt.
 
Cô tưởng tượng cái này là nước bọt của Tô Hoài Chiêu, tiếp tục cọ xát hai bầu ngực trắng tuyết của mình.
 
Tiếp theo là cọ đầu vú.
 
Cái này thì kích thích hơn nhiều.
 

Lỗ nhỏ trên đầu vú truyền đến cảm giác đau nhói, khiến Mộ Kiều Nghiên vừa tê dại vừa ngứa.
 
“A ~ anh Tô ~ Tô Hoài Chiêu ~ ”
 
Giọng nói của cô trở nên quyến rũ.
 
Chẳng mấy chốc, đầu vú của cô bị cọ đến nỗi sưng đỏ.
 
Mộ Kiều Nghiên cúi đầu nhìn, trông dáng vẻ của nó khá giống bị anh Tô mút.
 
Bộ ngực đã thoải mái rồi, cô lại tiếp tục đưa bàn chải xuống dưới.
 
Cởi quần sịp của Tô Hoài Chiêu đến đầu gối, cô mở rộng hai chân, tay cầm bàn chải đánh răng cho vào tiểu huyệt.
 
“A ~ anh Tô ~ anh cắm khiến cho tiểu huyệt của Nghiên Nghiên thoải mái quá ~ nhanh thêm một chút nữa đi ~ ”
 
Bàn chải đánh răng chậm rãi đi vào, cô cảm thấy vừa sung sướng vừa xấu hổ.
 
Nhưng dù sao nó cũng không phải tay của anh Tô, nó không thể tự chuyển động.
 
Vì vậy cô đành phải tự cầm bàn chải thọc vào rút ra.
 
“A ~ ư ~ ”
 
Cô vừa rên rỉ vừa vân vê cánh hoa.
 
Thật ngứa…
 
Thật trống rỗng…
 
Cô muốn nhiều hơn nữa.
 
Thoáng nhìn một cái, cô thấy con dấu đang được đặt ở một bên.
 
Có rồi!
 
Nó to hơn bàn chải đánh răng nhiều.
 

Vì vậy cô lấy bàn chải ra, nhìn thấy trên đó dính rất nhiều chất nhầy, cô đỏ mặt, khẽ liếm môi.
 
Nắm chặt con dấu to bằng hai chiếc bàn chải, Mộ Kiều Nghiên đẩy hai cánh hoa ra, từ từ đẩy vào.
 
A ~
 
Lạnh quá.
 
Côn thịt của anh Tô ấm hơn nhiều.
 
Nhưng trước mắt, không có vật nào khác tốt hơn.
 
Cũng chỉ có thể dùng tạm trước.
 
Con dấu được đẩy vào một chút, cô liền dừng lại.
 
Cô hơi sợ, dù sao nó rất ngắn, nhỡ đâu cho vào rồi không lấy ra được thì sao?
 
Nhưng cứ nửa vời như vậy lại rất khó chịu.
 
“A ~ anh Tô ~ Nghiên Nghiên muốn chết ~ em ngứa muốn chết ~ ”
 
Cả người cô trần truồng, bởi vì trong phòng không có ai nên thoải mái rên rỉ.
 
Nhưng mà, vài giây sau, đột nhiên có người đẩy cửa từ bên ngoài vào.
 
“A!!!”
 
Mộ Kiều Nghiên nhìn người đàn ông đứng ở trước cửa, sợ hãi hét lên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận