Chớp mắt đã đến 20/10, mà biết rồi đó, mỗi cái dịp này là đám học sinh thừa cơ bày đủ trò hòng được cô giáo cho nghỉ tiết học để chơi.
Nhưng với chuyên Toán thì........ảo não quá bây ơi!
"Rầm!" Hạ đập bàn vang dội như kêu gọi đồng bào đứng dậy khởi nghĩa:
-Tại sao bữa nay lớp mình toàn mấy ông thầy dạy chớ!!??
Lập tức tiếng hưởng ứng vang dội lên:
-Kháng nghị! Kháng nghị! Muốn mấy cô bây bì dễ thượng dạy cơ!!!
Nhưng ko ai chú ý đến thầy Thành chủ nhiệm cutoe phô mai que đã đứng trước cửa từ lúc nào:
-Lâm Hạ, kêu gọi đồng bào bạo động ha. Vô sổ đầu bài nghen em!
-Á thầy!! 20/10 tha cho hội phụ nữ đi thầy!!!-Hình tượng nữ tướng còn đâu? Hạ tiểu muội xum xoe làm nũng với thầy như gian thần bán nước.
-Ghi nợ thôi. Đừng để thầy bắt gặp nữa đó!
-Dạ!!!!
Hạ nhanh như sóc chui tọt về chỗ ngồi, tay áo chấm mồ hôi:
-Suýt nữa tiêu mịa nó rồi!
-Tố chất lãnh đạo ghê ha!-Kha chọc ghẹo.
-Thôi bà, tui mà thành vua chắc nước đó diệt quốc òi!
Thầy Thành hắng giọng, ôn hòa nói chuyện:
-Thầy biết các em rất phẫn nộ, nên thầy sẽ tổ chức một hoạt động thú vị hơn. Đó là........LÊN DÒ BÀI!
Tiếp sau đó là tiếng ê chề não nề của tụi nó. Lên dò bài mà làm cho ghê!!
-Ấy ấy thầy chưa nói xong. Là dò bài tặng điểm cho bạn nữ!
-WOW!!!!!!!-Trời đựu! Vụ này hay à nha!
-Các em có thể tặng điểm cho bất cứ bạn nữ lớp nào cũng được, miễn là lớp đó thầy dạy: 10, 11, 12 thầy dạy nhiều lắm! Có ai xung phong ko nào?-Thầy dạy môn Địa là môn phụ nên nhiều lớp là phải.
Mặc dù nghe thì vui đó, nhưng có thuộc bài hay ko mới là vấn đề a! Trong một lớp chuyên KHTN, mấy đứa nào chịu học bài môn xã hội. Thế mà..........có đấy!
-Ô! Có bàn tay của Thế Khang nè! Mời em!
-WOW!!! GHÊ NHAAAAAA!!!!
Thầy Thành đưa ánh mắt bội phục giơ ngón cái với hắn, lật sổ điểm ra hỏi:
-Bé nào nè nói cho thầy biết coi!
Khang ghé tai nói nhỏ, cả lớp đều chuồm hết người lên muốn biết cái tên đó là gì nhưng vô vọng, ngay cả Ngọc Kha tuy biết đọc khẩu ngữ nhưng Khang lấy tay che miệng thù có đọc bằng niềm tin!
Nghe xong, thầy Thành hư hư nham hiểm
-Bữa đó cay thầy dữ lắm phải hơm?
Hắn nhún vai:
-Hên xui hoi!
-Thôi trả lời nè!...........
Không còn gì mong chờ hơn từ lớp trưởng, chính xác tuyệt đối, điểm 10 chất lượng. Thế Khang hiên ngang cầm vở về chỗ trước bao con mắt trầm trồ nham nhở của lũ bạn thân.
Cuối giờ, Hạ tiểu muội xắn tay áo, gấu quần như sắp đi đánh trận:
-Tui phải bóp họng thằng Khang khai ra mới được!
-Thôi bà! Kệ người ta đi!-Ngọc Kha níu chặt lại ko cho đi:
-Ổng ưa ai là chuyện của ổng. Mình đâu có quyền gì xía vào!
-...........-Cố nhịn lại, nhưng tính Hạ nóng nảy ko nhịn được bao lâu:
-Tui đi tìm thằng Tùng moi tin! Cứ vầy tui nhịn hông nổi đâu!
Nói rồi Hạ phóng đi cái vèo Kha ko kịp nói thêm cái gì.
Nhỏ cũng tò mò lắm. Nhiều khi ước mình thẳng thắng như Hạ, hay da mặt dày, lưu manh chút cũng được. Ít ra sẽ ko quằn quại thế này!
Thầy Thanh vừa đi vừa hừ hừ điệu nhạc, nhớ lại tiết địa tuần trước.....
-Em nào biết câu này?
Cả lớp lặng thinh.
-Đơn giản mà! Sao lại ko biết? Các em học hành kiểu gì vậy? Lớp trưởng trả lời coi!
Khang thẳng thắng lắc đầu:
-Cái này em cũng quên rồi thầy ơi.
-Trời đựu! Bí thư thì sao?
Ngọc Kha ko chắc lắm, nhưng cũng nói:
-Dạ là......Kiểu khí hậu cận nhiệt.
-Giỏi! 1 điểm tội biết mà ko giơ tay!-Nói rồi thầy bực tức ghi luôn vào sổ điểm trước bao con mắt như con nai vàng ngơ ngác dẫm nát cả khu rừng.
Chuyện là vậy đó, về nhà thầy đã sửa lại rồi, nhưng hôm nay Khang lớp trưởng lại lên xin gỡ con 1 đó giùm người ta. Ôi dào tuổi trẻ! Mà coi cái điệu này tụi nó cũng hơi chập chờn đây, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt!
Lúc đó tại trường đại học.
Thiên My xum xoe đấm bóp giác hơi giùm thằng bạn thân, cười gian hỏi:
-Ê mày, quà tao đâu?
-Éo có. Mua cho bà, mẹ, mấy dì với 2 con em nên hết tiền òi!-Chàng trai vẫn cắm đầu vào bấm liên minh.
-Xạo! Tao thấy hộp quà nào đó trong hộc bàn mày nè!-My bĩu môi chỉ chỉ vào hộc
Chàng trai vội bưng bít bảo vệ, quyết ko để lọt vào tay kẻ gian:
-Cái này ko phải của mày! Tao giành nó cho người đặc biệt! Mà mày mang cũng ko hợp đâu, người ta con gái dịu dàng từ tốn mới đẹp, mày cứ như sư tử hà đông ế!
Thiên My ngẩn ra, hiếm khi có được vài phút im lặng, rồi la muốn thủng màng nhĩ người ta:
-MÀY CHẾT ĐI MINH! TAO THÙ MÀY!!!
Dứt lời cô bỏ chạy một mạch ko kịp để Hạo Minh hé lời nào. Anh đổ mồ hôi lo lắng, vội vò đầu vắt óc nghĩ cách:
-Thôi tiêu! Nó giận rồi! Mình nói có hơi quá.......Làm sao bây giờ a!!???
Ờ tao biết tao ko dịu dàng! Mày cũng đâu cần xỉa xói tới vậy! Mày nhớ đó Lâm Hạo Minh! Tao bo xì mày từ đây luôn!!!
Ngày 20/10 năm nay, đối với 2 cô gái nọ có vẻ ko mấy vui tươi gì cho lắm. Đôi khi im lặng lại là nhát dao chí mạng đấy các chàng trai ạ! Hãy nhớ điều đó và đừng làm con gái buồn nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...