Bị Tất Đông đả thương, Thủy Dao ngủ khoảng hơn ba ngày mới tỉnh lại được, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh giấc chính là đi kiếm ăn.
Tô Văn Ngạn mấy ngày nay dường như rất bận, nhưng cũng có thể là bởi vì nàng ngủ say như chết, cho nên không biết gì, tóm lại là kể từ sau ngày hôm đó thì nàng không có gặp hắn.
Sử dụng cả bốn chân, nàng liền chạy vào phòng bếp, nhanh nhẹn bò vào giỏ rau.
“Có nghe nói không, từ hôm công tử cự tuyệt Phi Dương cô nương trước mặt mọi người, thì vẫn luôn bận tối mày tối mặt đến hôm nay đấy.”
“Thì cũng đúng thôi, ai bảo cha của Phi Dương cô nương là người lãnh đạo trực tiếp của công tử chứ, vốn dĩ Trấn Quốc Đại Tướng quân chắc chắn sẽ là công tử nhà chúng ta, nhưng bây giờ thì không thể nói được.”
Hai nha hoàn Tiểu Giáp và Tiểu Ất lần trước, lại lên sân khấu làm khách mời, bọn họ đi ngang qua cửa nhà bếp, tiếc hận không thôi, rồi sau đó lại cùng kéo tay nhau bỏ đi.
Thủy Dao đang gặm lá cải, liền dừng lại.
Nàng biết Tô Văn Ngạn có võ công, nhưng không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, không ngờ còn có thể là ứng cử viên cho chức vị Đại tướng quân. Còn Phi Dương kia, bất kể nàng là nhím hay người thì cũng không thoát khỏi vận mệnh bị nàng ta giết hại, bây giờ thấy không chiếm được Tô Văn Ngạn thì lại lập tức muốn hủy diệt hắn. Cô nương này tâm lý không bình thường, theo cách nói của Yêu giới nhà nàng, thì rõ ràng là biến thái.
“Thịt Thịt? Thịt Thịt?”
Thính lực của nàng xưa nay rất nhạy bén, trên hành lang lại vang lên tiếng Tô Văn Ngạn kêu to, nàng vội chạy ra ngoài, thuận tay chụp lấy một lá cải.
“Chi chi...” nàng thấy hắn sắc mặt nôn nóng, liền cọ cọ vào bên chân hắn ra vẻ ngoan ngoãn, sợ một lời không hợp sẽ bị hắn nhốt vào lồng sắt.
Nhìn thấy Thủy Dao, thái độ Tô Văn Ngạn cũng không hoà hoãn hơn, chỉ ôm nàng lên, ánh mắt dừng lại ở hai chi trước đang bấu chặt lấy cái lá cải xanh của nàng, đôi mắt híp lại: “Chỉ vì cái lá cải này, mà ngươi lại chạy loạn xạ sao?”
Nàng căm giận liếc hắn một cái, ôm lá cải càng chặt hơn, thề chết bảo vệ nó: “Lá cải thì làm sao chứ? Người chết vì tiền chim chết vì mồi, ngươi chưa từng nghe hay sao?”
Tô Văn Ngạn thấy nàng kêu chi chi õm tỏi, gai cũng dựng lên, bộ dạng “buông tay ta ra, không cần ngươi ôm”, hắn cái gì cũng không nói, chỉ bồng nàng về phòng, sau đó khoá cửa lại..
“Sau này không có sự cho phép của ta, thì không được ra khỏi phòng này.”
Đó chính là câu nói cuối cùng mà Tô Văn Ngạn để lại trước khi hắn bỏ đi, nàng đã uất ức lại khinh thường, uất ức hắn vì một cái lá cải mà nhốt nàng lại, khinh thường là vì khóa này sao có thể nhốt được nàng?
Nhưng mà nguyên khí của nàng chưa khôi phục, cũng lười ra khỏi Tô phủ, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ khi nàng bị Tô Văn Ngạn nhốt ở trong phòng, hắn bữa cơm nào cũng đều sẽ đích thân đưa rau cho nàng. Tuy rằng nấu chín thì sẽ không còn chất dinh dưỡng như khi còn xanh, nhưng mà nàng cũng không phải là một con nhím kén chọn, chỉ cần ngon là được.
Hôm đó nàng vừa tỉnh ngủ, như mọi ngày, chỉ chờ Tô Văn Ngạn mang đồ ăn sáng đến, nhưng không ngờ lại chờ được một người khác.
“Thỏ tỷ?” Xuyên tường mà đi vào, đúng là thỏ tinh bằng hữu của nàng ở Yêu giới.
Thỏ tinh uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, liền nhảy đến trước mặt nàng, chạy vòng quanh nàng một hồi, cảm xúc nói: “Ôi chao A Dao muội, một tháng không gặp, mà muội đã ra nông nỗi như vậy hay sao?”.
Thủy Dao phiền muộn nhìn nàng ấy: “Gặp được một đại hiệp bắt yêu.”
Thỏ tinh há to miệng: “Vậy mà ngươi vẫn còn sống được, là vô cùng may mắn đấy!”
Nàng quay đầu đi, không thèm để ý tới.
Thỏ tinh đột nhiên hứng thú, tựa vào đầu giường hỏi: “Có phải ngươi dự định sẽ hút nhân khí của người trong phủ này hay không?”
Thủy Dao lắc đầu: “Ta không hút nhân khí.”
“Có phải là ngươi bị ngốc hay không? Lăn lộn ở nhân gian mà không hút nhân khí thì làm sao có thể tăng lên tu vi? Huống chi hiện giờ đã có một tên đại hiệp bắt yêu biết đến sự tồn tại của ngươi, nếu một ngày nào đó lại đụng phải hắn, chỉ với công lực gà mờ của ngươi thì làm sao có thể chống đỡ được đến lúc quay về Yêu giới!”
Thủy Dao không lên tiếng nữa, nàng cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy tất cả những lời này nàng đều đã từng suy nghĩ qua, đúng là nàng nên làm như vậy. Nhưng khi gương mặt của Tô Văn Ngạn hiện lên trong đầu, thì nàng lại không nỡ, cho dù có suy yếu hơn nữa thì cũng sẽ tuyệt đối không làm vậy với hắn.
“Thích ăn rau, lại không hút nhân khí, ai có thể tin ngươi là yêu đây.” Thỏ tinh thấy nàng như thế, than thở một hồi, lại xuyên tường bỏ đi.
Thủy Dao trong lòng lại nghĩ đến đoạn đối thoại mà mình nghe được ở nhà bếp, nàng không biết lý do Tô Văn Ngạn cự tuyệt Phi Dương là gì, nhưng nếu hắn không cưới nàng ta, thì nàng vẫn còn cơ hội, chỉ cần không gặp được mấy kẻ bắt yêu, thì cho dù nàng chỉ là một con nhím ngốc bên cạnh hắn, cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà quả thật, Thỏ tinh nói rất đúng, cho dù nàng mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, nhưng nếu không hút nhân khí, thì cũng rất khó khôi phục nguyên khí.
Cho nên lúc Tô Văn Ngạn tới cho nàng ăn, nàng chỉ dựa vào trong lòng hắn mơ màng muốn ngủ, đã không còn tâm tư khác.
“Thịt Thịt, đừng ngủ, nói chuyện với ta một lát đi.”
“Chi.” Cằm nàng chống lên cánh tay hắn, không còn sức lực ri rí kêu lên.
Cũng không biết có phải lời nói vừa rồi của Thỏ tinh có tác dụng hay không, mà hiện giờ ở trong lòng ngực hắn, Thủy Dao chỉ ngửi được tràn ngập mùi nhân khí, ngọt thơm mê người.
“Lúc trước ta cũng có nuôi một con nhím...nó rất giống ngươi, vô cùng đáng yêu nghịch ngợm, lại thích chạy lung tung... nhưng không chạy nhanh lắm cho nên ta luôn có thể tìm về được.” Tô Văn Ngạn thanh âm rất nhẹ nhàng rất êm ái, nhưng Thủy Dao lại không thích nghe hắn nói về một con nhím khác, cũng giống như Phi Dương không thích nàng xuất hiện trong phòng hắn vậy, vì thế co lại thành một cụm, cố gắng khắc chế bản thân mình không ngửi mùi nhân khí trên người hắn nữa.
“Nhưng cuối cùng ta vẫn đánh mất nó.” Hắn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Nàng có thể cảm nhận được sự bi thương của hắn, cũng bởi vậy mà càng bi thương, nàng biết Tô Văn Ngạn xem nàng là thế thân, nhưng vẫn nhịn không được muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nàng vươn đầu ra xem hắn, đột nhiên một dòng ấm nóng xông lên từ bụng đến ngực, cuối cùng trào ra khỏi cổ họng, trong miệng có vị tanh ngọt, máu nhỏ giọt lên trên quần áo hắn.
A… quần áo hắn đã bị nàng làm dơ rồi.
Nàng rất là ngại ngùng, chân tay vụng về muốn lau cho hắn, rồi lại sợ lông cứng trên người sẽ làm hắn đau, đang không biết làm thế nào cho phải, thì đã bị hắn ôm lên giữa không trung, đối mặt nhìn thẳng vào hắn.
Nàng không còn sức lực cứ để mặt hắn nhìn, dần dần rũ mắt xuống.
Kỳ thật cứ như vậy được hắn ôm cũng khá tốt, hà tất phải quan tâm đại hiệp bắt yêu và Yêu giới nữa…
Đột nhiên, một cái gì đó ướt át mềm ấm phủ lên môi nàng, nàng đột nhiên mở bừng mắt, khiếp sợ vô cùng!
Hắn hắn hắn, hắn... vừa mới hôn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...