Công Tử Ta Ăn Chay

Cốt truyện diễn biến quá nhanh, làm Thủy Dao có loại cảm giác mình đang đi cửa sau vậy, nhưng nàng còn chưa nhận ra được bất cứ sự biến hóa mang tính hài kịch nào trên gương mặt thẹn thùng của Tô Văn Ngạn cả, thì lúc đó bản thân nàng lại biến thành một trò hài kịch trước.

Lần này, hình ảnh bị tạm dừng, dừng ở khoảnh khắc nàng toàn thân trần truồng bị Tô Văn Ngạn ôm vào lồng ngực.

Có câu gọi là không bình tĩnh được như thần tiên, thì cứ quyết tâm giả chết, Thủy Dao lướt qua đầu vai hắn, lấy cái chăn bọc thân thể lại, hết sức tự nhiên nói: “Xin lỗi, lúc ngươi hôn ta, độ hơi nhiều nhân khí.”

Sức lực của hắn không khống chế tốt, lại còn do nàng mở miệng xin lỗi, nàng cảm thấy bản thân mình thật tú ngoại tuệ trung, thông hiểu cho người khác.

Tô Văn Ngạn sắc mặt hiện giờ có thể nói là thất thải nghê hồng, bảy màu thay đổi liên tục chỉ trong nháy mắt, cuối cùng ánh mắt hắn sáng quắc, đột nhiên ôm lấy nàng, khiến nàng trở tay không kịp.

“Nè nè…” Thủy Dao gian nan giật giật ra: “Ngươi đè chân ta đó.”

Tô Văn Ngạn vẫn không nhúc nhích, dường như chỉ cần buông tay thì nàng sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa, thanh âm nỉ non: “Cuối cùng ta cũng tìm được nàng, ta biết chính là nàng mà.”

Nàng hơi giật mình, cảm thấy có lẽ mình đã doạ hắn đến váng đầu rồi, liền lẩm bẩm giải thích bên tai hắn: “Ta tuy là yêu, nhưng không hại tính mệnh con người, đừng sợ, đừng sợ.”

“Nàng đã quên mọi chuyện rồi sao?” Hắn thì thầm bên tai nàng: “Thịt Thịt, là ta, ta là Cẩu Đản đây.”

Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của Tô Văn Ngạn thì nàng nhất định sẽ phun ra một câu “Ta còn là con nhím đây”.

“Chuyện của mười hai năm trước, nàng thật sự đã quên rồi sao?” Tô Văn Ngạn buông nàng ra, ngồi đối diện với nàng, ánh mắt nghiêm túc như chưa từng nghiêm túc bao giờ.


Thủy Dao nhìn đôi mắt sâu thâm thúy của hắn, trong đầu hình như có một đoạn ký ức nhỏ hiện lên nhưng lại thực sự rất lờ mờ.

“Có lẽ, nàng cần độ nhiều nhân khí hơn một chút.”

Không đợi Thủy Dao mở miệng cự tuyệt, nàng lại một lần nữa bị Tô Văn Ngạn cưỡng hôn. Lúc này, nàng thật thật tại tại hút rất nhiều nhân khí, cũng đã nhớ được rõ ràng đoạn ký ức mơ hồ kia.

Mười hai năm trước, nàng vẫn là một con nhím con ngây thơ, lẻn đi vào nhân gian chơi đùa, bị Tô Văn Ngạn mới tám tuổi nhặt được mang về, thời đó các công tử nhà giàu đều được đặt một nhũ danh, nhũ danh của Tô Văn Ngạn gọi là Cẩu Đản.

Khi đó nàng rất thích ăn thịt, lại ham chơi, mỗi khi khiến hắn chơi đùa đến quá mức, lại làm cho Tô phủ ầm ĩ long trời lở đất. Tô mẫu mấy lần nhẫn nhịn không nổi, cũng muốn vứt bỏ Thủy Dao đi, nhưng đều bị Tô Văn Ngạn kiên trì giữ lại. Có lẽ là cảm động với chuyện hắn đối tốt với mình, nàng liền bò lên trên giường hắn, trộm hôn hắn một cái, kết quả nàng lây dính nhân khí, biến thành thiếu nữ.

Tô Văn Ngạn thập phần khiếp sợ, Thủy Dao nghĩ tình hắn đối xử với nàng chân thành, cũng một năm một mười nói cho hắn biết mọi chuyện, cũng nói nàng sẽ rời khỏi, ai ngờ Tô Văn Ngạn ấp úng, nói hy vọng nàng có thể ở lại. Hai người tuổi trẻ khí thịnh, lại vừa mới tình đậu sơ khai, có thể nói không có gì giấu nhau, chơi đùa hết sức vui vẻ.

Nhưng Tô mẫu thì thật sự không thể chịu nổi việc con trai mình lại có mối quan hệ khăng khít với một con nhím như thế, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc. Vì vậy liền nhân lúc Tô Văn Ngạn và Tô phụ lên kinh, liền mời một đại hiệp bắt yêu đến nhìn xem Thủy Dao có phải là yêu quái hay không.

Tên đại hiệp bắt yêu kia chỉ có trình độ gà mờ, cho nên chỉ có thể căn cứ vào khẩu vị của nàng mà phán đoán, nhận định nếu nàng ăn nhiều thịt, thì chắc chắn là yêu quái không thể nghi ngờ, Thủy Dao nghe vậy vô cùng lo sợ, liền lập tức đổi sang ăn chay suốt mấy ngày, sau đó thì thể lực không chịu nỗi cho nên ngất đi.

May mắn là Thỏ tinh đã cứu nàng trở về, lúc này mới bình an không có việc gì, chỉ tiếc lần đó sau khi hôn mê, Thủy Dao sinh ra một cơn bệnh nặng, lúc tỉnh lại thì không nhớ chuyện đã từng đến nhân gian, chỉ còn nhớ bản thân mình không thích ăn thịt, lại còn hình như đã hứa với ai đó không được hút nhân khí linh tinh.

“Sao ngươi đột nhiên biến thành nữ tử được vậy?”.

“… Bởi vì ta hôn ngươi, không cẩn thận hút một chút nhân khí của ngươi.”


“Vậy ngươi sau này phải hứa với ta, không được tùy tiện hút nhân khí của người khác nữa, chỉ cho phép, chỉ cho phép hút nhân khí của…”

Không chờ Tô công tử kịp nói xong nửa câu sau, nàng đã tươi cười gật đầu: “Được!”

Ánh mặt trời chói chang sau giờ ngọ, chiếu vào trên người hai người, mang theo cả những ký ức thơ ấu vui sướng và vô vàn tốt đẹp.

Khuôn mặt Tô Văn Ngạn dần phóng đại ở trước mắt nàng, nàng còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi mi của hắn, cả da thịt như ngọc, kinh sợ đến nổi đỏ cả mặt đến cổ, vội buông lỏng cánh môi ra.

“Nhớ lại chưa?” Hắn thật cẩn thận hỏi, môi có chút trắng bệch, có lẽ đột nhiên bị nàng hút khá nhiều nhân khí.

“Nhớ được những gì?” Thấy hắn thần sắc mệt nhọc, nàng mím môi, gương mặt tươi cười dịu dàng: “Tiểu Cẩu Đản.”

Tô Văn Ngạn ánh mắt híp lại, khóe miệng cong lên, nhưng không đợi hắn kịp mở miệng, thì đại môn đã bị “rầm” một tiếng bay ra, một người lập tức xông vào: “A, Thỏ tinh, trốn đi đâu hả?!”

Tô Văn Ngạn chưa từng gặp Tất Đông, nhưng hắn đã từng gặp đại hiệp bắt yêu, dù sao đi nữa thì những kẻ bắt yêu cũng đã gây cho tuổi thơ của hắn một sự ám ảnh không mấy vui vẻ, hơn nữa nghiêm khắc mà nói kẻ thứ ba phá hoại mối tình đầu của hắn chính là đại hiệp bắt yêu, cho nên hắn sắc mặt lạnh lùng, rút kiếm treo trên tường chỉ về hướng Tất Đông.

Thủy Dao thì có chút đau phổi, con bà nó, quên mất vừa rồi con Thỏ tinh tới đã không che dấu yêu khí, quả thực so với khí vị của hoa lâu thì còn mười dặm toả hương hơn.

Tất Đông thấy trong phòng có một gương mặt đã từng đánh nhau với mình, không khỏi có chút mất mát: “Sao lại là ngươi?!”


Lời này, hẳn là nàng nói mới đúng chứ.

Nhưng Tô Văn Ngạn không hề cho hắn cơ hội mở miệng lập tức xông tới, quấn lấy hắn, còn không quên quay đầu lại nói với nàng: “Chạy mau!”.

Còn chưa kịp chờ nàng thâm tình nói “sống chết có nhau”, thì đã có một vị khách không mời mà tới bay vào phòng, ngay lập tức, không khí trong phòng có chút ngưng trệ.

“Nếu tính thứ tự trước sau, thì ngươi phải đi ra ngoài, chờ khi ta xuống sân khấu thì ngươi mới tới.” Tất Đông giơ kiếm gỗ đào, nói với bạch y thiếu niên vừa mới bay vào.

Nhưng Tô Văn Ngạn bị nàng hút không ít nhân khí, cho nên chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong.

Vì giữ được mạng của người trong lòng, Thủy Dao vội tiến đến bên cạnh bạch y thiếu niên nói: “Đừng có nghe hắn sắp xếp, ngươi lên đánh với hắn đi, ai thắng thì ta sẽ thuộc về người đó nhanh lên!”

Bạch y thiếu niên liếc mắt nhìn Thủy Dao, rồi lại nhìn về phía hai người đang hỗn chiến, không ngờ thật sự nhảy lên xen vào, chỉ mới hai chiêu thì đã bình ổn được chiến cuộc.

Bạch y thiếu niên ngẩng đầu nói: “Nếu tính thứ tự trước sau, thì ta mới là người lên sân khấu trước.”

Ba người còn lại ba mặt nhìn nhau, có chút đề phòng.

“Ngươi chính là Thủy Dao, là con nhím tinh đã thả năm thầy trò chúng ta đi có đúng không?”

Thủy Dao xua xua tay với bạch y thiếu niên: “Sai rồi sai rồi, là bốn thầy trò Đường Tăng.”

Bạch y thiếu niên có chút nhẫn nhục: “Ta là Bạch Long Mã, là người thứ năm trong số năm thầy trò Đường Tăng!”

A… thì ra là con ngựa bị người ta cưỡi lên kia.


“Chúng ta đến Tây Thiên Trúc lấy kinh nhận được thiện quả, Phật Tổ khen ngợi những người có công, bất kể là yêu hay là thần. Lần này ta thay Phật tổ đến đây truyền lời, người có thể thỏa mãn một nguyện vọng cho ngươi.”

Thủy Dao há to miệng, có một loại cảm giác khủng hoảng lo sợ bất an xuất hiện trên người nàng… mẹ ơi, thật là lời to rồi!

“Ta muốn…” Nàng nhìn Tô Văn Ngạn bên cạnh: “... trở thành người.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Bạch Long Mã dùng một thái độ “ngươi thật là không có tiền đồ, cơ hội tốt như vậy mà không biết tận dụng, thật là ngu xuẩn” để nhìn nàng.

Nàng chắc chắn gật đầu, nhìn Tô Văn Ngạn đang say đắm nhìn nàng và Tất Đông đang gào khóc, càng kiên định với ý nghĩ của chính mình.

“Được rồi.” Bạch Long Mã chắp tay trước ngực, một luồng bạch quang phát ra từ trong tay hắn, bao bọc lấy Thủy Dao, chỉ một lát sau thì ánh sáng đã phát ra cực kỳ loá mắt. Cho đến khi các hạ nhân bị kinh động chạy vào, thì trong phòng đã không còn ai cả.

- -------

“Chàng nói con chúng ta sau này nên đặt nhũ danh là gì nhỉ? Cẩu Tử được không?” Thủy Dao vừa chớp mắt nhìn Tô Văn Ngạn một cái, vừa nhét thêm mấy hạt đậu phộng vào trong miệng.

Tô Văn Ngạn tay bưng mâm thức ăn, bộ dạng hiền lương ngoan ngoãn: “Hay là gọi Cẩu Nhục (thịt chó) đi, vừa có ta vừa có nàng.”

“Nhưng có phải là quá trực tiếp rồi không?”

Tô Văn Ngạn chỉ cười, không hé răng.

Hoa đào tháng ba, gió nhẹ thoảng đưa. Bên ngoài phủ thỉnh thoảng còn có thể nghe được một âm thanh, lúc xa lúc gần.... “A, yêu quái, chạy đi đâu hả?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận