Chương 25: Giận là được rồi
Editor: Matcha Latte
Anh Hiền thong dong cởi cái áo anh đang mặc ra, sau đó tách hai tay anh ra còng vào hai vật khác nhau trên kệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đẩy ra xa nửa bước, lặng lẽ chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.
Thân hình cao lớn rắn chắc bị hai chiếc còng hồng giam cầm, mạnh và yếu va chạm, đảo ngược khiến cảnh này gợi cảm đến cực điểm.
Anh Hiền chợt có cảm giác, chỗ sâu trong bụng mình đang bắt đầu rục rịch.
Dưới cái nhìn chăm chăm của anh, cô lấy một cây roi đen tinh xảo ra. Roi làm bằng da, bên dưới cán là những dải tua rua rải rác, phản chiếu ánh da sáng bóng, trông vừa mềm mại vừa nguy hiểm.
Anh Hiền giơ cao cây roi lên, những tua da nhẹ nhàng xẹt qua ngực anh, xúc cảm lạ lẫm khiến trái tim của Phó Thành dấy lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
"Sợ sao?” Cô mỉm cười hỏi, cố ý đi vòng ra sau anh, tiếp tục dùng roi nhẹ vuốt ve tấm lưng cứng đờ của anh.
Hết vòng này đến vòng khác, cảm giác ngứa ngáy lan khắp lưng, ngay lúc anh sắp thả lỏng thì Anh Hiền đột nhiên nắm chặt cán, giơ tay quất roi da lên da thịt anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn thân Phó Thành căng cứng, thốt ra một tiếng rên rỉ.
Cái vật nhỏ như món đồ chơi này hoàn toàn không thể làm tổn thương đến anh, hơn nữa cô cũng không dùng nhiều sức nên cũng không đau gì cho kham, ngược lại anh kinh ngạc vì thứ xúc cảm kỳ lạ đến quá đột ngột này hơn.
Vì không thể nhìn thấy, anh hoàn toàn mất quyền kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể thụ động đón nhận tất cả những gì cô trao cho.
Loại cảm giác mơ hồ cùng mất kiểm soát này khiến anh nhanh chóng đổ mồ hôi.
Mồ hôi và những vết sẹo kết hợp với nhau càng làm tăng thêm vẻ ngang bướng cho cơ thể vốn đã mạnh mẽ này, Anh Hiền nheo mắt, một lần nữa vung roi lên.
Vẫn không đau, nhưng vẫn đủ làm anh thở dốc như trước.
Mà Anh Hiền cũng không khá hơn là bao, đầu cô vừa choáng vừa trướng, cô dùng tất cả ý chí của mình để ra sức "hành hạ" anh.
Một cái chạm nhẹ nóng bỏng đột nhiên ập đến sau lưng, Phó Thành sững sờ, sau đó nhận ra đó là môi cô, ngực anh nhất thời càng phập phồng dữ dội hơn.
Anh Hiền thích phản ứng của anh, vì vậy liền tỉ mỉ hôn lên vết hồng hồng kia.
Cảm giác tê dại mãnh liệt từ môi cô nhanh chóng khuếch tán đến từng tế bào trên cơ thể, da đầu Phó Thành tê rần, nghiến răng kìm nén thanh âm của mình.
Cô quay lại trước mặt anh, ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây khóa quần của anh, để lộ ra vật nam tính to dài đã dựng thẳng lên ở bên trong.
Cô lại dừng lại, không cởi quần lót của anh ra mà cầm roi da lên lần nữa, từ từ nhè nhẹ quét qua bụng anh, nhìn nơi nào đó của cơ thể run rẩy.
Phó Thành đỏ mắt, ngọn lửa trong con ngươi của anh như muốn đốt cháy cô.
Anh Hiền tựa hồ cũng thực sự bị thiêu đốt, toàn thân nóng bừng, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô vứt cây roi da đi, đổi thành dùng tay sờ soạng anh, vuốt ve gậy thịt qua lớp vải mỏng.
Mãi cho đến khi thứ đó lại căng phồng lên trong tay cô, quy đầu gần như chen ra khỏi quần lót, Anh Hiền mới buông ra, lấy chiếc khăn bịt mắt đã chuẩn bị sẵn ra, nhón chân che đi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Anh đoán xem, tôi có nhẫn tâm ra tay hay không đây?" Cô cười tủm tỉm nói: "Dùng sức lực giống ngày đó anh đẩy tôi để đánh anh nhỉ."
Trước khi rơi vào bóng tối, Phó Thành chỉ kịp nhìn thấy khóe mắt ươn ướt của cô.
Như đã khóc.
Cái liên tưởng này khiến miệng lưỡi anh khô khốc, dưới thân cũng càng thêm xao động.
Thị giác bị tước đoạt, cơ thể càng lúc càng nhạy cảm hơn. Nhiệt độ ngón tay, hơi thở từ xa đến gần của cô đều trở nên hết sức rõ ràng, lực chú ý của anh dồn hết lên người cô, để rồi khi một thứ gì đó lạnh lẽo bỗng dán lên quy đầu anh mới nhận ra quần lót của mình đã bị cô xé toạc.
“Đoán xem đây là cái gì?” Cô vừa hỏi, vừa ấn cái thứ kia xuống.
Nhìn trái cổ người đàn ông cứ lăn lộn, Anh Hiền rề ra mở miệng: "Đừng lộn xộn, hôm nay tôi không định thấy máu đâu."
Phó Thành thoáng cứng đờ, xúc cảm cứng rắn lạnh lẽo dưới thân chỉ có thể khiến anh nhớ đến một con dao găm.
Cô lại xoa thứ đó lên bãi cỏ của anh, đùa bỡn chuyển động mấy vòng rồi một đường trườn lên phía trên, đi tới lồng ngực anh, khảy nhẹ hạt đậu căng cứng.
Tay cô không quá vững, cử động lúc mạnh lúc nhẹ. Huyệt thái dương của Phó Thành giật giật dữ dội, rõ ràng là rất nguy hiểm nhưng anh lại cứng hơn, lỗ sáo mở rộng, phun ra vài giọt dịch quy đầu.
Anh nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người phụ nữ, màu đen che khuất tầm nhìn đột nhiên biến mất, anh vô thức nheo mắt lại, cho đến khi con ngươi thích ứng với ánh sáng mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô đang gần sát mặt mình.
Cô cho anh xem thứ trong tay, nhẹ nhàng hỏi: "Chơi có vui không?"
Hóa ra là một cái nĩa.
Phó Thành nhìn cô thật sâu, nhắm mắt lại để che đi sáng tối trong con người.
Anh Hiền vòng tay qua siết chặt lấy thắt lưng anh, đôi môi đỏ mọng liếm khóe môi anh, hỏi: "Giận rồi à?"
Giận là được rồi.
Ai bảo anh ta dám chọc giận cô chứ.
Phó Thành vẫn cụp mắt xuống, chỉ để lại bờ môi mím chặt cho cô.
Xem ra giận không nhẹ đâu.
Tâm trạng Anh Hiền rất tốt, cười cười không nói gì, tháo còng tay cho anh, còn cực kỳ có ý tốt giúp anh kéo quần lên, dựa sát lại nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, ừm—"
Người đàn ông im lặng nãy giỡ bỗng lấn người áp tới, một tay ôm ngang lưng cô, tay kia giữ chặt gáy cô rồi giam cả người cô vào trong ngực mình.
Anh dùng sức hôn, đôi môi áp lên môi cô, cứ như muốn nghiền nát cô ra.
Anh Hiền bị đau, muốn tránh đi, nhưng vừa quay đầu đi được một cái chớp mắt đã bị bắt lại, buộc phải nhận một nụ hôn mãnh liệt hơn.
Đầu lưỡi anh tùy ý khuấy đảo trong miệng cô, thô bạo và gấp gáp hơn bao giờ hết, liếm từng tấc trên niêm mạc [1] của cô vẫn chưa đủ, anh còn muốn luồi sâu xuống cổ họng cô.
[1] Niêm mạc miệng là lớp bao phủ khoang quanh miệng và lưỡi.
"Ưm, ưm..." Anh Hiền ngửa đầu nức nở, đôi môi hé mở hết mức có thể, quai hàm mơ hồ mỏi nhừ, vẫn không có sức chịu được sự kịch liệt của anh.
Anh không ngừng đè ép cô, bức bách cô, buộc cô phải liên tục lùi về sau.
Hai người vừa môi lưỡi triền miên, vừa lảo đảo, mãi đến khi bắp chân Anh Hiền đụng phải sofa, ngã ngồi xuống.
Cuối cùng cũng thoát khỏi lồng ngực của người đàn ông, Anh Hiền đói khát hít một hơi thật sâu.
Nhưng giây tiếp theo, môi cô lại bị chặn lại.
Phó Thành quỳ một chân trên sofa, hai tay ôm lấy mặt cô, hôn cô y hệt không muốn sống nữa. Tư thế này làm lưỡi anh có thể tiến vào sâu hơn, cũng mạnh hơn, Anh Hiền thực sự có chút hoảng loạn, vội vàng ngậm lấy đầu lưỡi anh mà mút nhẹ nhàng như trấn an, cái miệng nhỏ nuốt xuống nước bọt đang sắp tràn ra khỏi khóa miệng.
Quả nhiên Phó Thành yên tĩnh lại, mặc cô tùy ý liếm mút theo tiết tấu của mình. Nhưng rất nhanh, anh không còn thỏa mãn với cái tiết tấu của cô nữa, bàn tay to nắm lấy eo cô, đảo ngược vị trí của hai người, bắt cô ngồi lên đùi mình, sau đó ngậm chiếc lưỡi nhỏ chậm rì rì, dùng sức mút mạnh.
Sự gấp gáp của anh lây nhiễm qua Anh Hiền, tay cô vươn tới phía anh mò mẫm.
Tuy nhiên, Phó Thành lại giữ lấy tay cô, không cho cô sờ, sau đó ôm người ngã xuống sofa, đè cô ở dưới thân mình. Bàn tay vói vào trong áo cô, làm càn làm bậy vuốt ve một hồi, cuối cùng mới đặt tay lên bầu ngực đang run rẩy của cô.
Xúc cảm dưới bàn tay rất mịn, rất mềm, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ phá hư. Phó Thành muốn xoa nhẹ, nhưng tay anh lại không kìm được càng lúc càng dùng sức.
"Ưm, ừ a..."
Người dưới thân yếu ớt ngâm nga, toàn thân nóng rực, hô hấp cạn như sắp chết đuối.
Phó Thành chợt nhận ra điều gì đó, dừng động tác lại, chống nửa người lên, tỉ mỉ quan sát cô, càng nhìn mi tâm càng nhíu chặt.
"Cô sốt à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...