Edit: Aya Shinta
Binh sĩ mập cũng kích động, phải biết rằng hắn không chỉ được ăn cơm nước Lăng Vu Đề tự mình nấu, còn ở trong phòng bếp cùng Lăng Vu Đề nữa!
Với lại Lăng Vu Đề còn dạy hắn làm thế nào mới có thể nấu ra được món ngon!
Thực ra đây là lần đầu Lăng Vu Đề nấu cơm tập thể nhiều người ăn thế này, nên chắc chắn mùi vị sẽ không bằng so với thông thường.
Lăng Vu Đề không hài lòng lắm, thế nhưng Quân Kinh Vũ ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Xế chiều, Quân Kinh Vũ lại thương thảo chiến sự với các tướng quân.
Bởi vì mới đoạt lại Bình thành, quân địch sẽ không trở lại tấn công trong thời gian ngắn, vừa vặn vào lúc này có thể lên kế hoạch cho tỉ mỉ.
Lăng Vu Đề đi tới nhà bếp, tìm binh sĩ mập tán gẫu, tiện thể xem nguyên liệu nấu ăn vào buổi tối.
Binh sĩ mập tên Ngưu Cương, thực tế thì hắn không béo lắm. Chỉ là mặt rất tròn nên vốn chỉ hơi mập, thêm vào cái mặt tròn nên thành một tên mập.
Nghe Ngưu Cương nói thời điểm Quân Kinh Vũ còn chưa có tới, Bình thành bị chiếm lĩnh nên bách tính khổ không thể tả.
Sau khi Quân Kinh Vũ đến, thắng ba trận đánh liên tiếp, ở trận thứ ba thì đoạt được Bình thành về.
Hiện tại tuy Bình thành đã được đoạt lại nhưng dân chúng Bình thành có thể dời đi thì đã đi hết, chỉ còn một vài người già kẻ yếu, còn có bách tính có người thân là binh lính.
Hôm qua khi tới dốc Xuyên Hài Lăng Vu Đề đã để ý đến trong Bình thành nhà nhà cửa đóng then cài, ban ngày cứ như là buổi tối, yên tĩnh vô cùng.
Hóa ra Bình thành đã sắp trở thành một tòa thành trống rồi --
Lúc ăn cơm tối, Lăng Vu Đề chỉ chuẩn bị phần cơm cho mình, Quân Kinh Vũ cùng với mấy vị tướng quân, còn lại là do cô nhìn Ngưu Cương nấu.
Sau khi dùng cơm tối với Quân Kinh Vũ cùng với mấy vị tướng quân, Lăng Vu Đề liền ngồi ở một bên nghe họ thảo luận.
Sau đó nghe rồi bắt đầu buồn ngủ --
Mấy ngày Lăng Vu Đề ở quân doanh không có chiến sự, thám tử được phái đi để thăm dò tình tình hình địch trở về bẩm báo rằng quân địch không có bất kỳ điều gì dị thường.
Quân địch không xâm lấn, Quân Kinh Vũ cũng không kiên trì đợi chờ, sau khi bàn tính sắp xếp một phen, chuẩn bị ngày mai chỉ huy các binh sĩ tấn công quân địch.
Buổi tối hôm đó, lại có binh lính thủ thành đến báo rằng phần lớn người trong Bình thành đều bị bệnh.
Có đại phu hoài nghi là dịch tả!
Nghe đến hai chữ này, ngay cả Lăng Vu Đề cũng kinh hãi!
Xuyên qua mười mấy thế giới, cô từng nghe nói đến loại bệnh dịch này, biết rằng bệnh dịch này rất nghiêm trọng thế nhưng chưa từng trải qua.
Trong lúc chiến tranh thế này mà lại xuất hiện dịch tả!
Theo Lăng Vu Đề được biết, tính truyền nhiễm của dịch tả rất mạnh, không chú ý một chút thì sẽ bị lây bệnh!
Quân Kinh Vũ nhíu mày, giơ tay ngắt ngang mấy vị tướng quân dưới trướng đang lo lắng dò hỏi.
Hắn nhìn binh sĩ thủ thành kia: "Hiện tại bách tính đang nhiễm bệnh dịch có được cách riêng với bách tính không nhiễm bệnh hay chưa?"
"Có, tướng quân Tống Ngự Phong đã hạ lệnh đưa tất cả bách tính bị tập trung ở cùng nơi!"
"Đại phu có thể trị không?"
Mặc dù biết hiện nay còn chưa có xuất hiện phương pháp có thể chữa dứt điểm dịch tả, Quân Kinh Vũ vẫn hi vọng có đại phu có thể trị hết.
Nhưng kết quả lại khiến cho Quân Kinh Vũ thất vọng...
"Bẩm Hoàng thượng... Đại phu nói, không có cách chữa trị!"
Âm thanh của binh sĩ thủ thành kia run rẩy, trước khi tiến quân doanh, hắn lo rằng trên người mình mang theo thứ gì không sạch sẽ nên ở ngoài quân doanh đã thay quần áo sạch, lại dùng vải bố che mũi miệng của mình lại.
Hắn là người sinh trưởng ở Bình thành, thân nhân của mình cũng ở Bình thành. Hắn biết khi ôn dịch đã đến, như vậy tiếp đó chính là...
Quân Kinh Vũ một tay ấn huyệt Thái Dương, một tay đặt trên đầu gối, dần dần nắm chặt lại.
Hắn gian nan phun ra hai chữ: "Phong... thành!"
Binh sĩ thủ thành quỳ dưới đất nhắm chặt mắt, ôm quyền: "... Rõ!"
Bĩnh sĩ thủ thành vừa đứng lên, chuẩn bị rời đi thì lại bị Lăng Vu Đề cho gọi lại.
Bĩnh sĩ thủ thành thấy Lăng Vu Đề ngồi ở bên người Quân Kinh Vũ, đã đoán trước rằng cô là người rất có lai lịch nên lập tức đứng lại xem cô muốn nói gì.
"Bảo những bách tính chưa bị truyền nhiễm dùng đậu xanh thêm rau sam nấu thành canh để uống, một ngày hai lần, có thể phòng dịch tả. Chú ý vệ sinh sạch sẽ, nguồn nước phải được tra xét kỹ càng."
Binh sĩ thủ thành thấy vẻ mặt của Lăng Vu Đề rất nghiêm túc, hắn hơi ngẩn người rồi đáp một tiếng vâng.
Sau khi binh sĩ rời đi, các tướng quân trong doanh trướng lại bắt đầu nói chuyện.
Lăng Vu Đề rũ mắt im lặng, cảm thấy đợt dịch tả này quá quái lạ!
Cho dù chưa từng tiếp xúc nhưng Lăng Vu Đề từng trông thấy rồi, thường thì thời gian xuất hiện dịch tả là từ tháng năm đến tháng mười một vào tháng năm đến tháng mười một, mà đỉnh điểm là từ tháng bảy đến tháng mười.
Lúc này hoàn toàn không thể vô duyên vô cớ phát bệnh!
Giương mắt nhìn về phía Quân Kinh Vũ, vừa muốn nói rằng đợt dịch tả này không bình thường thì Quân Kinh Vũ đã đứng lên: "Sai người đi thăm dò tình hình trong Bình thành, trẫm không tin đợt dịch tả này vô duyên vô cớ bùng phát!"
Một tướng quân ôm quyền đáp lại: "Rõ!" Sau đó xoay người ra khỏi lều chính.
Quân Kinh Vũ lại cho những tướng quân khác lui ra, ngồi ở vị trí của mình, cau mày trầm tư.
Lăng Vu Đề đi tới bên cạnh Quân Kinh Vũ, lấy phát quan trên đầu hắn, thả hết tóc xuống.
Hai tay đặt ở trên đỉnh đầu hắn, chậm rãi xoa ấn.
Quân Kinh Vũ nhắm mắt lại, nỗi buồn bực trong lòng hơi vơi bớt đi.
"Biểu ca, ngày mai, ta đi Bình thành xem..."
Lời còn chưa nói hết, Quân Kinh Vũ đã phản đối Lăng Vu Đề.
"Không được! Dịch tả rất nguy hiểm, ba trăm năm trước, triều Tấn Dương diệt vong bởi vì dịch đấy!"
"Vậy biểu ca định xử lý thế nào?" Tống Ngự Phong cũng ở bên trong! Hơn nữa còn có nhiều bách tính chưa nhiệm bệnh như vậy!
Quân Kinh Vũ trầm lặng, hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Ba trăm năm trước thì thiên hạ vẫn là một thể, mà một đợt dịch tả đã khiến một triều đại diệt vong.
Sau đó, nếu không thiêu tất cả người bị bệnh cùng với những người tiếp xúc với người bệnh đi, e rằng trận dịch bệnh kia không ngừng được!
Lần này, hắn có muốn thừa dịp bệnh dịch vẫn chưa có khuếch tán, đem dân chúng ở Bình thành...
Lòng Quân Kinh Vũ nặng trịch, không thể biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
Họ đều là con dân của hắn, hắn muốn xưng bá thiên hạ nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện máu lạnh sát hại con dân!
Lăng Vu Đề ôm lấy Quân Kinh Vũ từ phía sau: "Biểu ca, ngày mai để ta đi xem thử đi! Chàng yên tâm, ta sẽ không sao, ta cam đoan đấy!"
Lăng Vu Đề cũng biết về phương pháp giải quyết dịch tả vào ba trăm năm trước, cô muốn xem y thuật của bản thân có thể chữa khỏi cho những người kia hay không.
Hay là thử dùng thần chú chữa trị cho họ xem, tốt nhất có thể tìm ra nguyên nhân sinh bệnh ở nơi nào!
Nếu thực sự không được, cô liền tìm Hiệp hội Vị diện!
Quân Kinh Vũ vẫn không đồng ý, làm sao hắn có thể để Lăng Vu Đề vào Bình thành được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...