Chương 2: Bắt sâu (2)
Nguyễn Tiểu Kiều vất vả thu dọn xong cả căn nhà, bên ngoài hoàng hôn dần dà buông xuống. Khuất Dương thả bước trong ánh tà dương, vừa nghĩ tới việc mở cửa ra sẽ trông thấy ngay gương mặt mình nhung nhớ cả ngày trời, lòng bỗng dậy nỗi xao xuyến vô ngần, chân cũng bất giác rảo bước nhanh hơn.
Nhưng tiếc thay, chờ đón anh không phải lời hỏi han ân cần niềm nở, mà lại là một căn nhà vắng vẻ lặng yên. Trên chiếc sô pha rộng rãi mềm mại, Nguyễn Tiểu Kiều đang say giấc nồng. Nhìn nền nhà bóng loáng như sáp nến, rồi lại nom vẻ mặt ngây ngô mơ màng của Nguyễn Tiểu Kiều, Khuất Dương bỗng thấy dở khóc dở cười, đoạn thay giày bước vào nhà.
Dòng sông Charles lững lờ trôi, tựa như tấm nhung tơ màu lam, khiến cô khó nén cơn thích thú thò tay chạm xuống, chạm tới rồi lại càng muốn được thả mình đắm trong sự mềm mại ấy. Xung quanh không một bóng người, tĩnh lặng tới độ chỉ nghe thấy tiếng nước chảy lọt vào tai, ngọn đèn trên cầu dần tắt, trụ cầu trông giống cái bình đựng tiêu, được đèn đường hắt nguồn sáng ấm áp lên, càng toát vẻ nhỏ nhắn xinh xắn lạ thường. Không gian tràn ngập hơi nước ẩm ướt, dưới nắng chiều vàng ruộm, chàng trai trong mộng từ tốn bước tới giữa cảnh trời ngược sáng. Nguyễn Tiểu Kiều chìm trong giọng nói ôn hòa êm ái, cơ thể mệt mỏi dần buông lỏng bớt, nhẹ nhàng đong đưa xuôi theo dòng nước, tưởng chừng như ngoài tiếng nước chảy còn có cả tiếng thầm thì khe khẽ…
*Sông Charles là con sông chảy qua thành phố Boston. Đại học Brandeis, Đại học Harvard, Đại học Boston và Viện Công nghệ Massachusetts đều nằm dọc theo sông Charles.
“Tiểu Kiều, dậy đi.” Đương lúc nửa mơ nửa tỉnh, Nguyễn Tiểu Kiều láng máng cảm thấy có người đang đẩy cô.
“Tiểu Kiều, dậy đi nào, dậy ăn cơm.” Khuất Dương nghiêng người đẩy nhẹ cô gái vẫn mơ màng giữa cảnh chiều hôm, cô gái trẻ mở bừng đôi mắt mông lung, tựa như một cô công chúa vừa mới tỉnh giấc trong các câu chuyện cổ tích xưa.
Vừa gẩy cơm, đầu óc cô vừa không ngừng nhắc nhở rằng dáng vẻ ngốc nghếch lúc ngủ của mình đã bị anh bắt gặp, Nguyễn Tiểu Kiều không khỏi càng lúc càng cúi thấp tới nỗi muốn vùi đầu luôn vào bát cơm.
Khuất Dương nhìn cảnh ấy thì cười khẽ, song anh không cất lời, chỉ muốn tận hưởng bầu không khí dễ chịu này. Tiểu Kiều của anh ơi, sao em có thể ngây ngô tới mức đáng yêu như vậy?
“Tại sao anh không hỏi em bất cứ chuyện gì thế? Tùy tiện đưa người lạ về nhà, anh không sợ em là người xấu sao?”
Bị Tiểu Kiều căn vặn, Khuất Dương nhanh chóng phát hiện ra rằng cô đang buồn bực bởi anh không thèm hỏi tới lai lịch của cô.
“Ừm, vậy bây giờ hỏi cũng chưa muộn mà, tại sao em lại tay xách nách mang ngồi vắt vẻo giữa cầu vượt như thế?”
“Gia đình phản đối em tự mình ra ngoài tìm việc làm, cha và chị gái vô cùng cố chấp, em thuyết phục mãi mà không ăn thua. Chỉ đơn giản là theo đuổi công việc mình yêu thích, chẳng hiểu sao bọn họ không cho phép nữa. Em bèn bỏ nhà ra đi, nhưng bọn họ khóa hết tất cả thẻ tín dụng của em lại, em lâm vào bước đường cùng rồi, đang bị chuẩn bị đầu hàng trở về thì gặp được anh.”
“Đến lúc em thật sự có khả năng tự mình theo đuổi hoài bão, dù bọn họ có phản đối hay không cũng không quan trọng.” Hiểu được tâm tình kích động của cô, Khuất Dương cân nhắc rồi bày tỏ quan điểm: “Còn hiện giờ, em cứ coi như đang hy sinh vì mơ ước vậy.”
“Nhưng bây giờ ngay cả cơm ăn cũng là đồ của anh…” Tiểu Kiều chán nản đáp.
“Nếu em không ngại, chỗ anh đang trống vị trí thư ký, công việc tuy không phức tạp lắm, nhưng cũng khá rắc rối. Tiền lương và chế độ đãi ngộ của công ty AIR cũng không hề tệ. Tất nhiên, nếu em phạm sai lầm vẫn bị xử phạt theo quy định như thường lệ. Em có muốn thử xem sao không?” Từng bước dẫn dắt, sếp Khuất bắt đầu tung cành ô-liu dụ dỗ.
Nguyễn Tiểu Kiều kinh ngạc, sự tình sao lại có thể thuận lợi đến thế nhỉ?
***
Công ty AIR hỗn loạn nhốn nháo cả ngày trời, Phỉ Nhiên vừa bước từ phòng làm việc của Tổng Giám đốc ra liền bị một đám đồng nghiệp đứng đợi sẵn ở phòng nghỉ túm lại tra hỏi.
“Trợ lý Phỉ, thư ký mới của sếp lai lịch thế nào vậy? Rõ ràng dạo gần đây công ty đâu có tuyển thêm người?”
“Trông trẻ quá, mặt mũi trắng trẻo non nớt tới độ có thể vắt ra nước ấy, chắc không phải đã sa vào lưới của sếp sòng đấy chứ?”
“Đúng vậy, tôi làm việc tại AIR bao năm rồi mà có thấy sếp sử dụng nữ thư ký bao giờ đâu! Chẳng biết tiên nữ này từ đâu tới nhỉ?”
“Ôi chao, trợ lý Phỉ à, cẩn thận không khéo sếp lại ‘Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc’* đấy, vị trí của cậu coi bộ không còn vững chắc nữa rồi.”
*Câu thơ trích trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ.
Phỉ Nhiên á khẩu, lần đầu tiên cảm thấy năng lực tám chuyện của cánh đàn ông cũng không hề thua kém hội chị em phụ nữ!!! Giữa trăm ngàn câu hỏi cật vấn, Phỉ Nhiên nhanh chóng ôm trái tim mỏng manh yếu đuối, cụp đuôi chạy mất.
Sếp à, lần sau trước khi gây chuyện phiền phức thì nên đánh tiếng trước cho nô tài với, không phải quân ta nản lòng thoái chí, mà do quân địch quá đỗi hung tàn!
Bàn làm việc của Nguyễn Tiểu Kiều cách Khuất Dương đúng một tấm cửa kính, anh chỉ cần nghển cổ là có thể thấy ngay mái đầu đang cúi gằm sau bàn máy tính của cô. Còn đối với Nguyễn Tiểu Kiều mà nói, ngồi đây cô luôn thấy hơi 囧, cảm giác như bản thân đang bày ra tư thái dựa hơi sếp vậy.
Mãi mới tới giờ tan sở, đám nhân viên không sợ chết còn dám hô hào mở tiệc chào đón nhân viên mới.
Một nhà tư bản thông minh sẽ không thẳng thừng từ chối khiến nhân viên cụt hứng, bọn họ trái lại ưa dùng cách lợi dụng lòng hăng hái của nhân viên để sau đó tiện đà bóc lột giá trị tới mức cao nhất! Cho nên dù thế giới riêng của hai người bị xâm phạm kể cả khi đã hết giờ làm, Khuất Dương vẫn phải gật đầu đồng ý với hoạt động vui chơi giải trí khiến anh bực tới nghiến răng ken két này, lại còn phải hứa hẹn sẽ thanh toán hết chi phí nữa.
Đám nhân viên reo hò hưởng ứng, chỉ thiếu điều quỳ xuống hô to: “Sếp vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”, nói rồi ai nấy đều thích thú bàn tán địa điểm tụ tập.
Phỉ Nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu đứng im bên cạnh, không lên tiếng phụ họa cũng không mở lời phản đối, cậu trông sếp nhà mình thoạt nhìn ôn hòa nhưng gương mặt từ lâu đã toát vẻ khó chịu thì trong lòng thầm than vãn – đám người ngu xuẩn này, cứ chờ xem cuối quý sẽ phải liều mạng hoàn thành tiến độ dự án thế nào đi!
Bao năm sống đời du học sinh, tuy chưa tới mức ngày ngày ca múa hoan lạc, nhưng với kinh nghiệm tham gia vô số buổi tiệc lớn nhỏ, Nguyễn Tiểu Kiều chẳng hề thấy gượng gạo chút nào, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ hết cỡ, tính cách hoạt bát vui tươi của cô dễ dàng hòa hợp vào đại gia đình AIR này.
Ăn uống no nê xong, nhóm nhân viên tiếp tục hò nhau đi hát, Triệu Lục đứng trên bục đương gào thét “Em thật độc ác, thật độc ác, thật độc ác ác ác ác…” thì điện thoại của Nguyễn Tiểu Kiều bỗng đổ chương, nên cô bèn ra ngoài nghe máy.
Trên màn hình hiển thị dãy số xa lạ, lát sau giọng nói điềm đạm của Khuất Dương vang lên: “Bao giờ em về?”
“Chắc là sắp rồi, mấy cô bé thực tập phòng Khách hàng đang giục về đấy.”
“Anh tới đón em nhé?”
“Cũng được, bọn em đang ở Cẩm Sắt đường Tân Giang, phòng 3016.”
“Anh tới sẽ gọi cho em”
“Vâng.”
Nguyễn Tiểu Kiều chưa vội trở vào ngay, cô cầm điện thoại, mắt chợt ánh vẻ mơ màng… Sao lại giống cô vợ mới cưới báo cáo hành tung cho chồng thế nhỉ? Anh mà tới đón cô, chẳng biết mọi người sẽ lại phỏng đoán quan hệ giữa hai người họ ra sao nữa? Có điều, đối với cô mà nói, sự tình tiến triển như vậy cũng không hề tệ.
Cầm chắc điện thoại, Nguyễn Tiểu Kiều xoay gót định trở vào, song bất ngờ trông thấy một người đàn ông ngoại quốc cao lớn được cả nhóm người vây quanh bước tới.
Lòng thầm kêu khổ, cô lia mắt tìm kiếm chỗ trốn, nhưng anh ta đã phát hiện ra cô, tức thì bước tới cản đường.
“Nguyễn à?” Shaks hào hứng thốt, “Ồ, khéo quá, đúng là em rồi! Thành phố S này thật hợp với anh quá.”
Nguyễn Tiểu Kiều bất đắc dĩ gượng cười ha ha lấy lệ rồi đáp: “Hi, Shaks, xin chào.”
“Anh thật không ngờ lại gặp được em ở đây, sắp tới rảnh lúc nào? Đi ăn với anh nhé? À, trước hết cho anh số cái đã.”
Khuất Dương vừa tới nơi thì trông thấy cảnh Tiểu Kiều chìm vào trong cái bóng cao lớn của Shaks bên cạnh, Tiểu Kiểu của anh ngượng ngùng bấm điện thoại, hai người bọn họ chụm đầu một chỗ trông giống hệt một đôi tình nhân thắm thiết.
Anh bất giác bực bội, kìm nén tâm tình, bước nhanh tới trước.
“Tiểu Kiều.” Anh gọi cô.
Nguyễn Tiểu Kiều tức thì như được đại xá, vội coi Khuất Dương thành cọng rơm cứu mạng, lia mắt liên tục bắn tín hiệu cầu cứu. Khuất Dương ngầm hiểu ý, cơn giận vừa chớm bất chợt bay sạch, anh mỉm cười khoác vai cô, vươn tay với chàng trai tóc vàng bên cạnh: “Shaks, đã lâu không gặp.”
Trương Ái Linh từng viết: Giữa ngàn vạn người, những người bạn muốn gặp đã gặp bạn, giữa ngàn vạn năm, giữa đồng hoang mênh mông của thời gian, không sớm một bước, không muộn một bước, vừa khéo đi tới, cũng không có lời nào khác để nói, chỉ khe khẽ hỏi một tiếng: ‘Ô, em cũng ở đây ư?’.
Mặc dù Shaks không giỏi tiếng Trung, nhưng đoạn văn đó đã lý giải rõ nhất tâm trạng hiện giờ của anh ta, anh ta mới may mắn làm sao mà ngẫu nhiên hội ngộ cả hai người bạn tốt thế này chứ? Thành phố S quả nhiên là chốn thần kỳ!
“Q, cậu về nước rồi à.” Shaks niềm nở choàng vai cả Khuất Dương lẫn Nguyễn Tiểu Kiều, hào hứng nói: “Tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.”
“Ừ, tớ về nước rồi nên mới không nhận tiếp bưu thiếp của cậu được, còn cậu thì sao, sao lại tới thành phố S?”
“Ôi chao, tớ gặp được Mâu Tư, đuổi theo cô ấy tới tận đây, tuy hiện giờ cô ấy vẫn chưa xiêu lòng, nhưng tớ tin nhất định sẽ khiến cô ấy phải thốt nên lời yêu!” Nhắc tới nữ thần trong lòng, Shaks bắt đầu có chiều hướng thao thao bất tuyệt, đang định tiếp tục thì bỗng nhìn thấy đôi tay Khuất Dương khoác lên vai Nguyễn Tiểu Kiều, anh ta bèn hỏi: “Ô, hai người quen nhau à?”
“Chuyện này kể ra dài lắm, lần sau gặp rồi nói sau.” Khuất Dương vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Shaks: “Giờ tụi mình có việc phải đi trước, hàn huyên sau nhé.” Dứt lời liền gật đầu qua với những người bên cạnh, rồi vô cùng tự nhiên nắm tay Tiểu Kiều bước về phòng.
Trông sếp nhà mình cầm tay thân thiết với cô thư ký mới trước cửa phòng, mọi người ăn ý tự khắc im lặng vài giây, rồi đột nhiên xôn xao tiếng bàn tán than thở.
“Sếp chả chừa cho anh em một con đường sống gì cả!”
“Công ty ta vốn lắm sư ít thịt, mãi mới có một cô thì lại là hoa đã có chủ, anh em biết sống sao đây!
“Sếp ác quá, chẳng chừa cho anh em cơ hội nào hết!”
Mấy cô bé thực tập phòng Khách hàng thấy thế, vừa che miệng cười trộm, vừa khẽ khàng chuồn trước, lúc đi qua bên cạnh còn nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ám chỉ, Nguyễn Tiểu Kiều xấu hổ, dợm muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm lại thật chặt, cô ngẩng đầu ngước nhìn đôi mắt lấp lánh ý cười của anh, trong đầu ầm vang như tiếng núi lửa phun trào, gương mặt hồng hào tức khắc nóng bừng, đỏ như gấc chín.
Trên đường về nhà, cô âm thầm ngắm nhìn anh, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhoẻn cười suốt, thấy vậy cô cũng trầm mặc theo.
Trước mặt mọi người, anh không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ một mực trưng điệu cười như vậy, rốt cuộc anh có ý gì? Trong lòng cô liên tục suy đoán, quan hệ giữa bọn họ tóm lại là thế nào? Trên mức tình bạn, nhưng chưa tới tình yêu? Hay là… Tuy chưa tới tình yêu, nhưng rất dễ dàng tiến thêm một bước?
Trong xe vang vọng giọng hát đều đều của cô ca sỹ ngoại quốc, khiến người nghe dần dần gà gật, Nguyễn Tiểu Kiều âm thầm nhận xét: cằm anh ta mới đẹp làm sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...