Con Tin


Chương 1: Bắt sâu
Khuất Dương bắt gặp Nguyễn Tiểu Kiều vào lúc cô đang ngồi thẫn thờ trên cây cầu vượt, vắt vẻo đôi chân trắng ngần giữa khung chấn song, đung đưa qua lại, khiến lòng anh bỗng thoáng rung động. Sau lưng cô là một cái hòm to tướng, bên người còn buộc thêm 7, 8 đôi giày cao gót đỏ chót.
“Cô tên gì?”
Nguyễn Tiểu Kiều từ tốn quay lại, trời rất tối, khó nhìn rõ được dung mạo cô, song đôi mắt cô lại bừng sáng như thể hút lấy mọi nguồn sáng xung quanh, lấp lánh như châu như ngọc. Hơi thở của Khuất Dương phảng phất như tan biến vào bóng đêm, biển người sau lưng anh cơ hồ chìm vào mênh mang, dưới bầu không rộng lớn này, anh nghe thấy tiếng lòng mình vang vọng, hẳn đây chính là thiên mệnh.
“Anh muốn đưa tôi về ư?” Nguyễn Tiểu Kiều chớp mắt, dường như cũng biết khởi nguồn một sự tình đều phải bắt đầu như vậy, song không ai hay biết lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi.
Khuất Dương tự thấy bản thân mình điên rồi, anh nghe thấy mình đáp ứng rõ ràng, trong đêm tối này, đối diện với cô, anh không thể chối từ.
***
Nguyễn Tiểu Kiều đứng trước cửa bao lâu, Khuất Dương tay kéo cái hòm, đứng sau chờ bấy lâu. Khuất Dương biết cô đang chăm chú quan sát, ngắm nghía căn nhà mình sắp vào ở, bởi vậy cũng không lên tiếng.

“Người có tiền thường thích màu sắc đơn điệu ư, tại sao khắp nhà toàn gam màu lạnh vậy?”
“Để tiện quét dọn ấy mà.”
“Chẳng lẽ anh không thể thuê người quét dọn sao?”
“Tuy rằng căn nhà có vẻ thiếu hơi người, nhưng những lúc tôi vắng mặt đều có người tới dọn dẹp.”
“Tại sao lại dẫn tôi về?”
Khuất Dương nhoẻn cười chấm dứt tiết mục “Mười vạn câu hỏi vì sao”, đưa Nguyễn Tiểu Kiều vào nhà, sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy, đoạn quay người, bình thản vươn tay ra, nói: “Hoan nghênh tới ở, tôi là Khuất Dương.”
“Nguyễn Tiểu Kiều, gọi tôi Tiểu Kiều cũng được.” Tay anh vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, trái ngược với cơ thể lạnh giá hiện giờ của cô, khiến cô vô thức muốn thân cận với anh hơn.
Căn nhà của Khuất Dương có thiết kế gọn gàng ngăn nắp, phòng ốc tách bạch rõ ràng, giống tính cách của anh – chín chắn, quyết đoán. Nguyễn Tiểu Kiều ở căn phòng bên trái tầng 2, Khuất Dương ở phòng đối diện. Chăn ga gối đệm đều mới tinh, còn thoảng hương phơi nắng, song Nguyễn Tiểu Kiều vẫn trở mình liên tục. Anh ta không hỏi cô vì sao lại ngồi trên cầu vượt, cũng không hỏi cô từ đâu tới, đối đãi với cô theo phong phạm đúng kiểu bậc trí thức mẫu mực, Nguyễn Tiểu Kiều một mặt thầm buồn bực vì sự hững hờ của anh, song mặt khác lại thở phào nhẹ nhõm, quấn chặt chăn lăn qua lộn lại, trong đầu vẫn mường tượng tới khung cảnh sống chung sắp tới, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Bóng đêm dày đặc miên man, có bao người say giấc trong đêm thì cũng có bấy nhiêu người trằn trọc, anh cầm ly rượu pha lê chân cao đứng trước cửa sổ, nở nụ cười dịu dàng, thầm thì: “Cheers, my lady.”
Cạn chén rượu nồng dưới trăng, tôi chờ mong người đã lâu.
Sáng sớm Nguyễn Tiểu Kiều bị hương thơm nức mũi đánh thức, vừa bước tới đầu cầu thang đã thấy Khuất Dương đeo tạp dề ca-rô, tay bê một chiếc mâm nhỏ từ phòng bếp ra: “Rửa mặt đi rồi tới ăn sáng. Công ty còn có việc, tôi phải đi trước, không ăn cùng em được.”
Nguyễn Tiểu Kiều mơ màng gật đầu, lại mơ màng tới buồng vệ sinh rửa ráy. Nhất thời trong đầu bỗng sụp đổ hình tượng vốn có về đàn ông: một chàng trai ngời ngời như vậy mà cũng bị nhuốm bụi trần sao, có điều tạp dề vốn không phải trang phục đẹp đẽ gì, vậy mà khoác lên người anh ta sao lại trông gợi cảm thế nhỉ. Nguyễn Tiểu Kiều chẳng hề hay biết, nếu không phải vì cô thì làm gì có ai may mắn được thiếu gia nhà họ Khuất đích thân nấu nướng cho chứ.
Làm người thì phải biết điều, nếu Khuất thiếu gia đã nấu ăn cho cô, vậy cô cũng nên làm gì đó báo đáp chứ nhỉ, nghĩ vậy, ăn sáng xong xuôi, Nguyễn Tiểu Kiều bèn một tay cầm khăn, một tay cầm giẻ, hứng chí bừng bừng xông thẳng vào phòng ngủ của Khuất Dương.
Khuất Dương vốn là người không thích mang việc về nhà, cho nên nhà anh không hề có phòng làm việc, Nguyễn Tiểu Kiều mở cửa phòng ra thì nhìn thấy cảnh tượng thế này: nền nhà lát gạch men trắng đen xen kẽ, sát cạnh cửa là tủ rượu bằng gỗ cao nửa người, cả bức tường đối diện bị khoét sâu vào thành hình vòng cung, chia thành từng ngăn đựng sách, bên cạnh đó là một chiếc giường đôi lớn; cửa sổ trong phòng là loại cửa sổ sát trần*, đứng ở cửa cũng có thể ngắm trọn quang cảnh bên ngoài, ngay cả trần nhà cũng được ốp gạch đen trắng.
Ngây ngẩn ngắm nhìn bức tường sách hồi lâu, Nguyễn Tiểu Kiều bất chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cô cắn nhẹ môi, quyết định mang chiếc thang từ tầng trệt lên rồi bắt đầu công cuộc đền ơn đáp nghĩa dự tính phải mất toi cả ngày dài này.
***

Công ty AIR ở thành phố S thuộc dạng thành đạt, tầm cỡ có tiếng, Tổng Giám đốc công ty – Khuất Dương vốn là Hoa kiều về nước, chuyện rằng lão thượng tướng nhà họ Khuất, ngài Khuất Trung, sở hữu sự nghiệp quan trường lẫy lừng hiển hách, song con trai ngài, ông Khuất Du Trữ lại không hề hứng thú với nghiệp nhà binh, sau khi tốt nghiệp Đại học kiến trúc Colombia thì tự mình lập nghiệp, một tay dựng nên công ty AIR trên đất Mỹ, không lâu sau đó còn tự ý kết hôn với tiểu thư Ân Ly nhà họ Ân, chuyện này khiến quý ngài họ Khuất vô cùng không vừa lòng, cha con chiến tranh lạnh bao năm, đến tận lúc Khuất Dương được sinh ra, ngài Khuất mới đành phải chấp nhận hiện thực. Là cháu đích tôn nhà họ Khuất, Khuất Dương càng hậu sinh khả úy, sau khi tốt nghiệp tiến sỹ ngành kiến trúc Đại học Harvard thì gia nhập công ty AIR, phụ giúp cha quản lý. Mấy năm trước, do Khuất phu nhân nhớ nhung quê nhà, Khuất Du Trữ cũng mong nhân dịp này xóa bỏ hoàn toàn hiềm khích với cha, thêm vào đó con trai ông từ nhỏ được dạy dỗ theo kiểu truyền thống, không hề xa lạ với quê nhà, nên ông mới yên tâm để con trai di dời công ty về nước.
Là trợ lý của Khuất Dương, Phỉ Nhiên rõ hơn ai hết, hôm nay sếp nhà mình tâm tình vô cùng tốt, ngay cả dáng đi cũng toát vẻ thư thái hơn thường lệ. Chẳng lẽ đã giành được miếng đất khu trung tâm rồi ư? Đương nhiên, đã giữ vị trí trợ lý sát sườn này, Phỉ Nhiên tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch tới độ xông lên vặn hỏi sếp sòng, bởi vậy cậu đành phải khéo léo vòng vo chia sẻ niềm vui với sếp: “Sếp à, hôm nay tiết trời đẹp quá.”
Khuất Dương ngắm cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, sực nhớ lại đôi mắt sáng lấp lánh chứa muôn vàn ánh sao, miệng liền nở nụ cười ngây ngô hiếm thấy: “Đúng vậy.”
Song chỉ trong chớp mắt, anh lập tức khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm thông thường.
“Dự án bên khu trung tâm thế nào rồi?”
“Chưa có quyết định cuối cùng, nhà họ Lãnh đưa ra mức giá tương đồng với chúng ta, hơn nữa chẳng biết bọn họ làm thế nào mà mời được Shaks làm nhóm trưởng dự án lần này.”
“Anh Trương bên Cục bảo thế nào?”
“Bảo rằng dự án lần này rất quan trọng, tổ chuyên gia còn được điều tới, e rằng… không giúp được gì nhiều.”
“Cậu đi gọi nhóm Triệu Lục và Bả Kính tới đây, dự án này chúng ta nhất định phải giành được.”

“Em biết rồi, thưa sếp”.
“Không còn chuyện gì nữa, cậu đi làm việc đi.”
“Vâng.”
***
Shaks là kiến trúc sư mới nổi trong giới, anh ta vốn là học trò của thiên tài kiến trúc Bồ Đào Nha Cairé, anh ta nổi tiếng bởi phong cách thiết kế mới mẻ và sự độc đáo trong cách sử dụng màu sắc, ra mắt công chúng lần đầu với tác phẩm “Giấc mộng trong nôi” đã đoạt ngay Giải thưởng kiến trúc danh giá Gold Nuggest và giải Pritzker, kể từ đó tiếng tăm vang dội.
Khuất Dương và anh ta vốn cùng học một trường Đại học, quan điểm và phong cách cực kỳ khác biệt, thiết kế của Khuất Dương thường hướng tới sự đơn giản gọn gàng, thoải mái phóng khoáng, giáo sư Marks năm đó từng nhận xét nếu Shaks là lửa, thì MR. Q là băng, tác phẩm thiết kế của hai người họ luôn thu hút sự chú ý ngang ngửa nhau. Tục ngữ có câu “Cùng nghề vốn ghét nhau”, thoạt đầu Shaks quả thực rất ngứa mắt với thằng nhóc da vàng tóc đen này, bởi vì Khuất Dương luôn giành được các giải thưởng của trường học, vượt lên trước anh ta, khiến Shaks bản tính tự cao tự đại thường tỏ ra không phục. Sau đó hai người họ bị thầy Marks xếp vào cùng một nhóm để so tài đối kháng với trường Đại học Colombia, Shaks bắt đầu tán thưởng phong cách thiết kế của Khuất Dương, qua lần hợp tác chung, nhận thấy sự nghiêm túc và trách nhiệm của chàng trai trẻ phương Đông, Shaks dần nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, chủ động hóa thù thành bạn, còn Khuất Dương cũng cảm thấy Shaks tài ba khác người, dân học kiến trúc sợ nhất là bị ràng buộc vào một kiểu mẫu khuôn sáo nhất định, đối với Khuất Dương, Shaks thật sự là người khiến anh mở mang khả năng, anh hùng thường mến tài nhau, hai người họ nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Cũng chính qua lần so tài đó, Shaks bất ngờ lọt vào mắt xanh của thiên tài Cairé, trở thành học trò của ông, anh ta bèn bỏ ý định học lên cao, theo Cairé du ngoạn học hỏi vòng quanh thế giới, ban đầu Shaks vẫn còn nhiệt tình gửi bưu thiếp qua lại với Khuất Dương, song trước khi Khuất Dương về nước, hai người đã mất liên lạc. Hai năm trước Shaks đột nhiên vang danh trở lại, Khuất Dương mới biết anh ta đã chính thức vào nghề.
Thế nhưng, tại sao anh ta lại đến thành phố S? Chắc hẳn không phải anh ta học hành thành tài rồi muốn xông tới phân cao thấp với anh đấy chứ? Nhưng chưa nói tới việc anh ta không biết anh đang ở thành phố S, với trình độ tiếng Trung của anh ta, hẳn nhiên cũng chẳng thể biết được MR.Q thực chất chính là Khuất Dương, lần này anh ta xuất hiện với mục đích gì chứ? Anh ta lại còn phụ trách dự án của nhà họ Lãnh nữa, Khuất Dương bất giác cau mày, tên Shaks này quả nhiên giỏi nhất là gây rối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận