Con Đường Phía Trước


Y Nhã nhìn thấy Cơ Trang Hy sững người một chút, rất đẹp và cuốn hút, những nam nhân đã từng gặp có lẽ Cơ Trang Hy là người mà cô thích nhất “Ngài không thấy tuyết rơi rất đẹp sao?”.Cơ Trang Hy nhìn Y Nhã đứng giữa trời tuyết cười nở rộ như đóa quỳnh trong lòng cảm thấy xốn xang “Ừm...rất đẹp” ngừng một lát rồi tiếp tục “Ngươi chưa trả lời câu hỏi sau của ta”.Y Nhã ngậm ngùi một lát rồi nói “Ta không biết nữa...nhưng có lẽ...ừm..sẽ đậu”.Cơ Trang Hy luôn có niềm tin Y Nhã sẽ đậu Trạng Nguyên, từ kì thi Hương lần ấy hắn luôn cảm thấy tiểu tử này rất thông minh hơn nữa lại còn chăm chỉ.

Tuy hắn ít khi ở phủ nhưng hành động thường ngày của tiểu tử này luôn được thị vệ báo lại.

Sách đã được đọc hết, ngày ngày luyện các đề ở kì thi trước, không những thế lại tự nghĩ ra đề thí tự mình làm quả là thông minh và chăm chỉ.Y Nhã nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt không thể không làm cô xao xuyến, từ ngoại hình đến tính cách đều làm cô vừa ý, nhưng lại nghĩ đến giờ khoảng cách khác biệt, thân phận khác biệt khó mà có thể buông bỏ mà theo đuổi, hơn nữa hiện giờ một chân đã dẫm lên lưng hổ rồi khó mà có thể xuống được.


Giờ thi đã xong cô cũng không muốn ở lại đây dây dưa với nam nhân này, sợ tình cảm sẽ lún sâu khó mà kiềm lòng được.“Ngài mai ta sẽ dọn ra khỏi phủ”.Cơ Trang Hy nghe xong cũng không ngạc nhiên, hắn hôm nay đến đây cũng vì lý do này, vốn dĩ đợi tiểu tử Diệp Huyên thi xong sẽ bảo hắn chuyển ra như vậy sẽ tốt cho con đường làm quan của hắn sau này.Mấy ngày trước hắn vào triều cùng với thái phó và Hoàng thượng nghị sự, sĩ tử đậu Trang nguyên năm nay sẽ giữ chức Hộ bộ thượng thư dưới tướng của tể tướng.Hộ bộ thượng thư vốn dĩ đã cáo lão về quê đầu năm chức đó vẫn để trống để chờ Trạng Nguyên đậu, đảm nhận chức này tức sẽ đối đầu với hắn, Cơ Trang Hy nhìn tiểu tử trước mặt này khẽ mĩm cười nói “Ừm...tùy ngươi”.Trận tuyết đầu mùa rơi nhiều, nhưng chỉ những hạt tuyết nhẹ cùng với gió hòa quyện với nhau bay trong không trung.

Y Nhã đọc qua sách nhiều miêu tả về cuộc sống thời đại này nên cũng nhận ra đây là vị trí địa lý ở xa Xích Đạo, thường có một mùa đông dài và lạnh lẽo, mùa đông ở các vùng chênh lệch khá lớn, như ở huyện phủ tháng giêng nằm trong khoảng -6°C, thậm chí ở những vùng kinh thành phía Bắc này lại lạnh buốt giá.


Ngựa và xe kéo là phương tiện phổ biến nơi đây vì xe cộ thường rất khó di chuyển trong thời tiết giá lạnh, vì vậy hầu như mọi người đều dự trữ thức ăn khi mùa đông đến.Mấy ngày hôm sau Y Nhã dọn đồ ra khỏi phủ đến trọ một quán trọ nhỏ, cả ngày cô ngồi trong phòng không đi đâu, hết ăn rồi nằm.

Chán thì đọc sách và vẽ tranh cũng một phần vì tuyết rơi ngày càng nhiều nên không có xe ngựa chở đi thì rất lạnh.Mấy ngày nay suy nghĩ về con đường sau này, đôi lúc thì nghĩ cuộc sống đâu cần giàu sang quyền lực chỉ mong có cuộc sống như phu thê Triệt huynh, tình cảm son sắt như Minh ca là đủ.

Nhưng lúc lại nghĩ cuộc sống cần phải trải qua thử thách và khó khăn thì mới đáng sống.


Cô thật là mâu thuẫn, nhưng đợi xem kết quả kì thi này như thế nào rồi mới suy nghĩ tiếp được.Chớp mắt cũng đã sang tuần thứ ba, lúc này ngoài trời tuyết trắng xóa, Y Nhã ngẩn ngơ ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm tuyết.

Bỗng một tiếng ngõ cửa vang lên, tiểu nhị lên gọi cô xuống sảnh.Y Nhã vội vàng thay quần áo bước xuống, lúc này quán trọ nhỏ đầy thị vệ, đứng giữa sảnh là một viên quan, sau khi thấy cô viên quan kia đến chắp tay chào hỏi.“Xin hỏi...ngươi là Diệp Huyên?”.Y Nhã cúi đầu hành lễ “Vâng là ta”.“Ngươi đưa ta xem lệnh vị của mình?”.Y Nhã đưa lệnh vị ra cho viên quan kia xem, xong viên quan kính cẩn cảm thán “Quả là tài năng không đợi tuổi” rồi tiếp tục hướng Y Nhã nói.“Hạ thần phụng mệnh đến đón Trạng nguyên vào cung thỉnh an Hoàng thượng”.Y Nhã cũng đoán được từ khi nhìn thấy viên quan này, nhưng cô không ngờ triều đình lại chu đáo đến mức đến tận nơi đón Trạng nguyên vào cung thỉnh an.Cả sảnh quán trọ người người đều trầm trồ khen ngợi, không ngờ một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã đậu Trang Nguyên, chuyện này ngày hôm này chắc chắn sẽ lan khắp kinh thành.Y Nhã lên xe ngựa cùng vị quan kia vào cung, cô chưa bao giờ đặt chân hay đi ngang qua Tử Cấm Thành.

Nơi đây thị vệ canh gác tầng tầng lớp lớp chỉ có các quan lại mới hay đi ra đi vào, dân chúng thường ít khi lảng vảng đến.Ngồi trong xe ngựa kéo rèm lên liếc qua Tử Cấm Thành to lớn, uy nghi và đồ sộ, Y Nhã không hiểu vì sao trong lòng lại bình tĩnh đến như vậy còn hơn cả khi bị kế mẫu bán đến Huyện phủ.Từ khi lên xe Y Nhã tự động ngoan ngoãn ngồi im, sau khi xe ngựa từ cổng ngọ môn đi thẳng đến điện Thái Hòa, là nơi Hoàng thương và quan lại bàn bạc và thảo luận triều chínhNhững nấc cầu thang đá lớn và cao dẫn thẳng lên điện, tuyết phủ trắng đầy đi lại có chút khó khăn.Y Nhã thường đọc qua kiến trúc hoàng cung cổ đại, giờ được tự mình thể nghiệm quả thực là hoành tráng đồ sộ, sở hữu một hoàng cung nguy nga và giang sơn lớn như vậy chắc chắn nam nhân nào đều muốn.Bước vào điện chính là ba hàng quan viên đứng xếp từ dưới lên trên với ba màu trang phục đối lập nhau.Khi Y Nhã bước vào thì tất các quan viên đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc.


Y Nhã nhìn thẳng về phía trước thấy có hai nam nhân đang quỳ, tầm ngoài ba mươi tuổi chắc là Thám hoa và Bảng nhãn.

Hít một hơi cô mạnh dạn bước lên.“Thảo dân Diệp Huyên khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế...vạn tuế...vạn vạn tuế”.Y Nhã ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào Hoàng thượng, là một nam nhân trên 40 tuổi, cơ thể tuy không cao nhưng rắn chắc, khuôn mặt chữ điền ưa nhìn làm Y Nhã liên tưởng đến chú bán bánh mì ở đầu ngõ.“Đây là trạng nguyên năm nay?”Lúc này Thái phó ở phía bên tay phải đứng ra nói “Vâng thưa hoàng thượng, bài thi rất xuất sắc, có thể nói là tương xứng với Cơ thượng thư năm đó”.Y Nhã liếc nhìn phía bên tay trái là Cơ Trang Hy, mặc y phục quan, dáng cao gầy, nhìn đẹp trai chói lóa, bình tĩnh lên tiếng.“Thái phó quá khen, không ngờ Trạng Nguyên chỉ mới 17 tuổi, hơn 15 năm gần đây chưa có sĩ tử nào nhỏ tuổi mà đỗ cao như vậy thật làm thần ngưỡng mộ”.Nghe xong lời của Thái Phó và Cơ thượng thư, Hoàng thượng cười lớn đáp“Haha....ý trời...ngươi sao lại có kiến thức sâu rộng vậy, là ai dạy ngươi?”.Lời nói này của Hoàng thượng chắc chắn là hỏi cô rồi, Y Nhã chắp tay giọng rõ ràng rành mạch “Thưa hoàng thượng...thảo dân vốn là cô nhi, lang thang huyện phủ, thường hay lân la đến thư quán học lỏm, nên mới biết chữ, từ đó thảo dân hễ có thời gian là đọc sách, viết chữ...nên dần tích lũy được nhiều kiến thức”.Lúc này tể tướng đứng bên cạnh lên tiếng “Thưa Hoàng thượng, Trang Nguyên quả thật kì tài thông minh, nhưng mà ngoài đọc sách viết chữ không biết trạng nguyên có tài năng gì khác không?”Trang Nguyên sau này sẽ giữ chức Hộ bộ thượng thư nên đối với tiểu tử nhỏ tuổi này tể tướng có cái nhìn khắt khe hơn một chút.Cơ Trang Hy liếc nhìn tể tướng một lát suy nghĩ, đối với những lời tể tướng nói hắn cũng không có ý kiến, dù sao tiểu tử này sau này là người của ông ta, để ông ta tự mình nhận định, hắn cũng không cần phải nói thêm mấy câu thừa lờiY Nhã mĩm cười nói “Thảo dân biết một chút cầm, thi và họa ”.Y Nhã nói hết những gì khả năng cô làm được, nếu đã ở đây chi bằng nói thật nếu không có tài mà chém gió mạnh quá sau này sẽ hại thân.“Vậy ngươi thể hiện một tài năng của mình đi”.Y Nhã suy nghĩ một lát rồi nói “Thưa hoàng thượng, bức tranh nào người xem qua là cảm thấy xuất sắc nhất ạ?”.Sau khi Y Nhã nói xong thì sảnh chính ồn ào bằng những tiếng bàn tán của các quan lại, người thì nói đó là câu hỏi khó, vì mỗi bức tranh có những đặc điểm riêng, nhưng mọi người đều chờ đợi hoàng thượng lên tiếng.“Những bức họa đẹp ta đều xem qua, nhưng ta vẫn thích nhất là bức họa vẽ Mai chiêu nghi, thực sự rất xuất sắc”Y Nhã cũng không nghĩ là Hoàng thượng sẽ nhắc tới Mai chiêu nghi, vậy thì cô cũng không khách khí, vốn bức tranh kia là do cô vẽ mà.“Bức tranh của Mai chiêu nghi là do thảo dân vẽ”.Sau khi nghe Y Nhã nói xong thì cả điện ồn ào những tiếng thảo luận, những viên quan người thì nghi ngờ, người thì ngạc nhiên, trong đó có vài viên quan lên tiếng.“Lời nói ngông cuồng dám nhận xằng bậy, ngươi có biết bức họa của Mai chiêu nghi là do ai vẽ không hả”Cơ Trang Hy lúc này ngoảnh lại nhìn Y Nhã, hắn thực sự chưa biết tài năng của tiểu tử này nên không tin tưởng lắm.Hoàng thượng lúc này mới lên tiếng “Mai chiêu nghi nói là của một cao nhân vẽ, ngươi giải thích sao về chuyện này”.Nói ra chuyện này Y Nhã cũng không muốn lôi Mai Viên xuống bùn nên cô giải thích với hoàng thượng là có duyên gặp được Mai Viên nên vẽ, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên không dám nói thật với Mai tiểu thư, tóm lại sau những lời ba hoa của cô thì hoàng thượng cùng các viên quan khác đã tin tưởng.Cơ Tràng Hy nhìn vào tiểu từ quỳ ngối phía dưới làm hắn ngạc nhiên, tưởng tiểu tử này có chút thông minh không ngờ lại tài năng đến như vậy.“Những gì ngươi nói là sự thật?”.Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng hỏi“Vâng ạ...nếu Hoàng thượng cho phép, thảo dân sẽ vẽ một bức khác, tất nhiên cần khoảng năm ngày”.Sau khi nghe Y Nhã nói xong, các quan viên đều im lặng, chắc có lẽ đợi hoàng thượng lên tiếng, lúc này Thái phó vuốt râu đứng ra giữa điện nói lớn.“Thưa hoàng thượng, sĩ tử Diệp Huyện tuổi nhỏ đậu trang nguyên, hơn nữa có tài năng thiên phú, vì thế xin Hoàng thượng ban chức quan Hộ bộ thượng thư cho trang nguyên Diệp Huyên, mùa xuân năm sau nhận chức”.Thái phó nói xong thì tất cả các quan viên đều đứng ra đồng loạt hộ lớn.“Cầu xin hoàng thượng ân chuẩn”.Thực ra chức quan này đã nhắm cho trạng nguyên rồi nhưng đây chỉ là thủ tục để ban bố ra ngoài mà thôi.Hoàng thượng nghe xong liền liếc nhìn thái giám đứng bên cạnh, vì thái giám lúc này đọc lớn.“Phụng thiên thừa mệnh, Trang Nguyên Diệp Huyên thông minh tài năng thiên phú, trẫm ban chức quan Hộ bộ thượng thư, Bãng Nhãn Nguyên Lịch ban chức Tri phủ huyện Thanh Nghị, thám hoa Đỗ Lĩnh ban chức tri phủ huyện Minh Trị...mùa xuân năm sau nhận chức...khâm thử”.Hết chương 35:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận