Tiếng thở nhè nhè của Y Nhã vang lên, Y Trang vừa lau nước mắt, vừa mượn ánh nến nhìn đôi long phượng nàng đang thêu dỡ mấy ngày hôm nay, hi vọng sớm thêu xong để tặng cho tình lang của mình.Ngoài kia màn đêm bao phủ, những ngôi nhà chìm dần vào bóng tối, tiếng gió rít, tiếng ếch nhái kêu hòa lẫn trong đêm.Phía cuối thôn, hộ đinh Nghĩa Hòa từ chiều tới giờ bận rộn việc xông khói thịt heo rừng để dữ trữ thức ăn, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, nương tử của Nghĩa Hòa là người đàn bà mập mạp, trên thân thể xuất hiện da thịt chảy xệ, mặt mũi tái xanh nhìn trái ngược hoàn toàn với trượng phu của bà, người đàn ông làm việc quanh năm suốt tháng, cơ bắp hằn lên thân thể cường tráng.
Bà chuẩn bị cung nỏ, nước, và đồ ăn đêm cho trượng phu chuẩn bị đi săn đêm.“Chàng mới săn về, sao không nghỉ một đêm rồi hẵng đi, chàng xem mấy huynh đệ chàng ai nấy đều nghỉ ngơi, nhà chúng ta bây giờ cũng đâu có túng thiếu?”Nghĩa Hòa mặc quần áo, nhận lấy cung tên và túi xách vừa cười vừa véo má phụ nhân nhà mình ke kẽ nói “Mùa thú hoang ra ngoài săn mồi, ta phải tranh thủ chứ đợi đến lập đông ta sẽ ở nhà cả ngày, lúc đó nàng đuổi ta đi ta không chịu đi đấy chứ”Nương tử kẽ cười lấy áo khoác từ trong rương đưa cho phu quân nói“Mấy tháng nay thiếp may áo khoác này, tuy mùa xuân nhưng buổi đêm sẽ lạnh, chàng khoác áo vào, đi đường cẩn thận”Nghĩa Hòa nhận lấy áo khoác nương tử đưa cho, men theo lối nhỏ đi ra đường lớn, hình ảnh khuất dần trong màn đêmĐang đi theo đường cái lớn được được tầm một khắc, cảm thấy cách nhà khá xa, Nghĩa Hòa đột ngột rẽ vào ngõ nhỏ, men theo ngõ nhỏ đi thẳng đến ruộng khoai, ruộng khoai này là ruộng của hộ đinh Giáp cách đây một tháng đã khai hoang, mấy ngày trước đã trình lên quản phủ mua đất, men theo ruộng khoai là đến thẳng ruộng ngô, ruộng ngô ngày gần bìa rừng, nên rất ít người đến một phần vì sợ thú hoang, một phần phía khá xa thôn nên có hộ đinh khai hoang trồng được mùa ngô rồi vứt không làm nữa, nên ngô ở đây mọc hoang nhưng không có bắp.Đến ruộng ngô Nghĩa Hòa bẻ nhánh ngô xếp chồng lên nhau ngồi nhìn bầu trời, đêm nay quả là có trăng, nửa khắc sau thì một thân hình lấp ló gần gần tiến lại.
Nghĩa Hoà chạy lên ôm lấy thân hình kia, bế bổng lên bước chân trầm ổn tiến về phía mình ngồi vừa này, kẽ thì thầm “ Mấy ngày nay không được ôm muội, muội có nhớ ta không?”Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Nghĩa Lê khiến cơ thể bà mền nhũn, cơ bắp nam tính cọ vào ngực qua lớp quần áo khiến giữa hai chân đã cảm giác ướt át dâng trào.“ Phu quân, người ta cũng hối hả đến tìm huynh đây mà” Nghĩa Lê uốn éo thì thầm phả làn hơi vào tai tình lang.Nghĩa Hòa như bị kích thích mẫn cảm bế nhanh Nghĩa Lê đến ruộng ngô, ngồi xuống để Nghĩa Lê ngồi trên người mình, Nghĩa Lê vắt hai chân ngang hông tình lang nhích lên nhích xuống khi hai chổ riêng tư đụng chạm vào nhau cả hai cùng sướng đê mê, rên lên, nương theo đó Nghĩa Hòa từ từ nằm xuống để Nghĩa Lê ngồi trên người mình, tay giơ lên cởi bỏ y phục của bà, hai vú xổ ra nương theo ánh trăng rung lên bần bật, tay Nghĩa Hòa cởi hết y phục hai người, lao vào nhau hưởng thụ cảm giác tình dục cấm kị này, từ tư thế này đến tư thế khác, dưới ánh trăng hai thân ảnh lõa thể quấn lấy nhau, đưa đẩy, âm thanh loạt xoạt vang lên trong không gian yên tĩnh.Sau khi hưởng thụ khoái cảm ồ ập trào dâng, Nghĩa Lê nằm nhìn bầu trời, ánh mắt đầy nặng suy tư hỏi “ Phu quân, con trai thôn trưởng muốn cưới tiểu Trang cuối xuân này, nhưng tiền sính lễ tính ra cũng phải hơn một nén bạc, làm sao đủ được?”“ Quả thật là không đủ, săn bắn quanh năm cũng nhiều nhất cũng tích góp được một nén bạc” vừa đè lên người tình nhân Nghĩa Hòa mỉm cười ke kẽ cười “ Ta có chủ ý này, muội thấy thế nào?”Nghĩa Lê bật người ngồi dậy “Nói đi, có chủ kiến gì hay” Nghĩa Hòa tay véo má tình nhân cười đùa “ Hôm trước ta xuống huyện, thấy huyện lệnh có treo biển mua người, không phải trong nhà nàng có người sao, bán đứt sẽ được hai nén bạc đấy” theo ánh trăng và không gian tĩnh mịch, giọng của Nghĩa Hòa ồ ồ vang lên “ Bán con bé đi vừa giải quyết được chuyện tiểu Trang, nàng lại có ít bạc cất dành, tiểu Trang gả đi rồi, mỗi tháng ta chu cấp cho mẫu tử nàng dễ hơn, nàng thấy sao”“ Muội sợ con bé không đồng ý, nó là đứa thông minh, thường ngày vâng vâng dạ dạ nhưng cũng không dễ nói chuyện”Vừa nói tay vừa vòng qua cổ tình lang thì thầm.Nghĩa Hòa nhăn mày quyết liệt nói “ Muội là chủ hộ bán con là quyền của muội, huống hồ nó không phải con muội, giữ lại làm gì”Nghĩa Lê khoái chí cười khanh khách khẽ đáp “ Huynh nói phải, giữa mùa xuân huyện lệnh sẽ làm lễ mua bán, vừa đúng sang tuần sau, muội nói nương tử huynh, nhờ huynh dẫn muội và tiểu Nhã xuống huyện phủ một chuyến” .Nghĩa Hòa ôm tình nhân cười nói “ Haha...Có việc gì muội muốn ta giúp công khai, cứ đi nói một tiếng với tỷ là được”Hai người người trên người dưới, âm thanh liếm bú vang lên trong không gian yên lặng lạ thường, ánh trăng soi rọi làn da màu đồng của nam nhân phía dưới, tiếng nữ nhân động tình yêu kiều, xung quanh hai người được bao bọc những cây ngô dại, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng gió rít qua từng khẽ lá, cùng tiếng kêu động tình của nữ nhân vang lên hòa thành bản nhạc độc nhất vô nhị,Lúc này Y Nhã ngủ ngon lành trên chiếc giường đơn sơ, cửa sổ mơ toang ánh trăng nương theo cửa sổ trọi vào khuôn mặt búng ra sữa của cô, khi ngủ mới có thể buông bỏ tuổi tác của mình, không thể ngờ cuộc sống của cô được thay đổi bởi hai người đang mây mưa trên cánh đồng ngô ngoài kia.Khi ánh nắng từ ô cửa sổ chiếu vào mặt, Y Nhã bỗng nhiên choàng tỉnh dây, trong lòng chột dạ sao hôm nay không nghe tiếng la hét kêu dậy của kế mẫu, mỗi ngày cô ngủ dậy muộn kế mẫu đều đến giật lấy chăn và xốc người cô dậy cơ mà,Vừa bước ra khỏi cửa thấy phía trước sân đóng cổng im lìm, liếc về gian chính thấy chưa mở cửa, chắc có lẽ bà ta đang ngủ, tối qua có lẽ lao lực quá độ nên sáng về ngủ bù dậy không nỗi,Y Nhã ra giếng múc nước lau mặt xong, vào chuẩn bị bữa sáng, Y Trang từ sáng sớm đến nhà cô cô học thêu, còn Y Hiếu thì chắc đang còn ngủ.Lúc mới đến đây cô còn không biết nấu ăn, lúc trước vì công việc bận rộn nên không thường xuyên nấu ăn, nhưng giờ đã rất thành thạo, đúng là con người trong lúc khổ cực sẽ tôi luyện được bản thân.Bắt lửa ở đây được dùng bằng hai cục đá, hai cục đá này ở thế giới của cô gọi là đá chuyên biệt, vì loại đá này khi cọ vào nhau bắt lửa rất nhanh, lấy một ít rơm bắt lửa bắc nồi đun cơm, cơn trộn với ngô, còn gan heo tối hôm qua còn thừa lại sẽ xào với rau lang, thực tế kế mẫu đối với cô cũng không đến mức là hành hạ, nhà có gì ăn nấy, nhưng vì độ tuổi của cô phải làm nhiều việc mà ăn uống không đủ dinh dưỡng nên thân thể kém phát triển hơn những hài tử cùng độ tuổi.Sau khi cô nấu xong bưng bát đũa ra bàn nhỏ trước sân, đến kêu đệ đệ và kế mẫu dậy ăn sáng.Vẻ mặt còn ngái ngủ của tiểu Hiếu đến ngồi trước bàn gật gù giống như gà con gật gù mổ thóc, Y Nhã mĩm cười nói “Đệ đi rửa mặt đi rồi ăn cơm, xem mắt đệ kìa còn có cả gen nữa”, tiếng âm thanh cọt kẹt mở cửa vang lên, kế mẫu trên mặt sắc hồng phơi phới, chắc tối qua được nam nhân cường tráng kia hầu hạ dục liên tiên tử nên sáng trên sắc mặt còn vương, Y Nhã chớp chớp mắt nói “ Nương, người ra ăn sáng đi ạ”Đợi hai người kia rửa mặt xong xuôi thì cả ba đã ngồi quanh bàn đá tròn.Dân nơi này thường chỉ ăn có hai bữa cơm, hộ đinh giàu có và quan phủ ăn uống đầy đủ hơn, vì thế con cái của họ thường cao lớn và đẹp hơn nhiều.“ Tiểu Nhã, con ăn nhiều một chút ! Mấy hôm nữa, nương dẫn con xuống huyện chơi”Kế mẫu vừa gắp vào bát Y Nhã miếng gan, vừa cười nói “Mấy năm nay phụ thân con mất, nhà mình vất vả chống đỡ, không đủ ăn mặc, con ở với nương cũng không sung sướng gì, sang tuần sau nương đưa con xuống xin huyện phủ để con làm nha hoàn, mỗi tháng có ăn có mặc, có tiền cấp hàng tháng, con thấy được không ”Y Nhã nhìn chằm chằm vào miếng gan lòng thầm nghĩ đúng như cô dự đoán, kế mẫu sẽ bán mình đi, dù sao đối với bà mình cũng là người xa lạ, mình đến đây là ăn nhờ ở đậu, đối với người nhà trên danh nghĩa này cũng không có nhiều tình cảm, bà ta giờ là chủ hộ đinh, có quyền bán mình, chống cự cũng vô ích, xem như mình đến đó có cuộc sống mời, thử trải nghiệm xem sao.
Nhưng mình cũng không phải con cá, con ếch gì, bà ta tính kế mình, chả lẽ mình lại để bà ta bán mình trong vui sướng sao.Y Nhã tay cầm đũa run lên, giọng nhỏ dần “ Nương là muốn bán con đi sao ạ?”Y Hiếu bỗng nhiên đứng bật dậy chạy lại ôm tỷ lớn tiếng hét lên “ Không cho nương bán tỷ, tỷ ở lại với đệ, đệ không cho tỷ đi” Y Nhã vuốt tóc của đệ nhìn kế mẫu, ánh mắt đợm nét u buồn.Nghĩa Lê ánh mắt tối sầm lại, đặt bát đũa xuống bàn lúng túng nói “ Nương không phải bán tỷ con, tỷ con đến làm nha hoàn quan lớn có ăn có mặc, mỗi tháng lại có tiền, mỗi tháng nương sẽ dẫn con xuống huyện phủ gặp tỷ con được không”Đúng là lời lừa hài tử, sao bà không nói là làm nha hoàn quan phủ sống chết không biết trước ngày mai, sinh mệnh sống chết nằm trên tay chủ nhân.Y Nhã ôm Y Hiếu vào lòng nhìn kế mẫu ánh mắt toát lên vẻ cảm động nói “ Nương cũng vì lo cho con, thế thì thuận theo ý nương vậy, mấy ngày nay nương cho con nghỉ ngơi, huyện phủ chắc cần nha hoàn khỏe mạnh” Y Nhã nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, nếu mà không thay đổi được tình hình thì thuận theo và tranh dành ít quyền lợi, đó là quan điểm sống của cô.Kế mẫu sau khi nghe nói ánh mắt nhìn cô, xong cúi xuống nhìn mâm cơm, như suy nghĩ gì đó rối chầm chậm trả lời “Từ nay về sau, con không cần phải làm gì, ăn uống để nương lo, trưa nương ghé qua chợ thôn mua ít thức ăn” xong đứng lên dọn chén đũa đi ra giếng ngoảnh lại dặn dò “Hôm nay con dẫn đệ đi chơi đi, không cần làm gì cả”“ Vâng ạ” Cô nhanh nhẹn đứng dậy, dẫn đệ đệ ra mở cổng, bây giờ là buổi sáng, nương theo ánh nắng ban mai nhàn nhạt của buổi sáng trên đường đất xuất hiện từng tốp dân ý ới gọi nhau đi làm, tốp thì ra đồng làm việc, tốp thì lên rừng săn bắn.Cô dẫn Y Hiếu đến dưới cây bằng lăng mọc bên con đường chính trong thôn , mùa này hoa bằng lăng nở rất nhiều, tỏa ngát hương thơm ngào ngạt, đây cũng chính là nơi trẻ con trong thôn tụ tập cùng nhau chơi đùa.
Vuốt tóc đệ đệ mĩm cười nói “ Đệ ở đây chơi với bạn, tỷ về nhà dọn dẹp giúp nương nhé, nhớ chơi xong về sớm”“ Dạ, đệ biết rồi, tỷ về đi”Đúng là hài tử, lúc nãy mới khóc mặt mũi lấm lem, giờ lại cười như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vừa đi vừa lắc đầu buồn bã.Lúc đến nhà thì kế mẫu đã đi khỏi, Y Nhã chạy nhanh vào buồng, trong buồng cô và kế tỷ có một cái giường, một tủ đồ bằng gỗ cũ kĩ, Y Nhã cẩn thận mở tủ đồ, lật trong đống quần áo bạc màu tìm thấy một cái túi màu xanh dạng dây rút, cẩn thận đổ từ trong túi ra có 15 xu , đây là tài sản cô tích góp kể từ khi đến đây, 3 xu là vô tình nhặt được trên đường, 12 xu còn lại là của phụ nhân Hòa thúc thỉnh thoảng cho cô tiền mua bánh sủi cảo, bánh sủi cảo ở đây giá rẻ nhất là 2 xu một cái , loại sủi cao khô, mua để ăn cầm hơi.Đây là toàn bộ tài sản của cô, cô muốn kiếm tiền, muốn có nhiều tiền, muốn cuộc sống tốt đẹp, không ai mà muốn ngày nào cũng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm lụng vất vả nhanh già, nhanh lão hóa, cô không muốn như vậy.Nếu trời cho cô sống lại, thì cô nhất định phải sống một cuộc sống ít nhất không tầm thường,Y Nhã trầm tư ngồi trên giường, ánh mắt nương theo ô cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt trong veo toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần quyết liệt,Mấy ngày sau Y Nhã khá là thoải mái, cô không cần phải dậy sớm ra đồng, cũng không cần phải dọn dẹp nhà cửa, mấy này nay kế mẫu tăng lượng thức ăn lên cho cô, đúng là muốn bán lấy tiền thì phải nuôi cho béo mới được.Y Trang sau khi biết chuyện cô sẽ bị bán đi vì để có tiền mua sính lễ, lúc đầu ánh mắt nhìn cô luôn né tránh day dứt, nhưng sau mấy ngày được mẫu thân nói chuyện bán đi sẽ tốt cho muội muội, thì câu chuyện cô bị bán đi đã trở thành chuyện tốt trong hộ đinh này.
Hôm trước còn thêu tặng cô chiếc khăn tay in hình hai bông hoa bằng lăng, cô cũng không ngờ kĩ thuật thêu thùa của tỷ tỷ ngày càng tiến bộ như vậy.Ngày xuất phát là tối giờ hợi ( 21h) từ thôn xuống huyện phủ ít nhất mất một ngày, buổi sáng sẽ làm lễ mua bán, nên trước khi bình minh phải có mặt ở huyện.Buổi chiều ngày hôm khởi hành Y Nhã đi bộ đến nhà Hòa thẩm, đi làm đồng thỉnh thoảng gặp Hòa thẩm trên đường, nhanh miệng khen bà vài câu, vui thì Hòa thẩm sẽ cho cô ít xu mua bánh, vì thế cô đối với Hòa thẩm cũng khá thân thiết.Nhà Hòa thẩm kiểu gian nhà chữ U, có 5 gian nhà, phía giữa là sân chính, nếu có lễ gì thì thường tổ chức ăn uống giữa sân, vườn rất lớn, trồng rất nhiều loại rau.Y Nhã đến trước cổng thấy Hòa thẩm đang giã lúa ở gian nhà phía Tây, cả người bà đứng trên chày giã, tay vịn lên khung cửa phía trên, cả người nhấp lên nhấp xuống, từng thớ thịt trên người cứ rung lên bần bật, trông khá là vui mắt.“Thẩm đang làm gì vậy, người nhà đi ra đồng hết rồi ạ ?”Y Nhã đẩy cửa vào, vừa đi đến bên cạnh Hòa thẩm vừa cưới nói “ Để tiểu Nhã giúp thẩm?”Hòa thẩm dùng khủy tay vừa quẹt mồ hôi trên trán, vừa dừng lại hổn hển nói “ tiểu Nhã rót giùm thẩm cốc nước, đã chuẩn bị đồ đã xong chưa?”“Cũng chuẩn bị xong rồi thẩm” tay vừa đưa nước,vừa lấy cái tre bên cạnh quạt cho Hòa thẩm tiếp lời “ Lần này nhờ Hòa thúc đưa nương và tiểu Nhã đi, tiểu Nhã đến để cảm ơn thẩm”Hòa thẩm uống nước xong, từ cối giã đi uống, ngồi bên cạnh Y Nhã lấy quạt nan từ tay cô vừa quạt vừa nói “ Ừm, lần này đưa con đi nếu không bán được cho huyện phủ, sẽ bán cho hộ nhà giàu khác, thẩm mong con sẽ tìm được chủ nhân tốt”Y Nhã tay bốc nắm thóc đã giã nát vo tròn nghĩ ngợi tốt hay không là do mình hết, thổi một hơi nói “ Hòa thúc, dạo này có hay đi săn đêm nữa không thẩm?”Hòa thẩm ánh mắt nhìn, tay vuốt mái tóc cô, trong mắt hiện lên ý cười nói “ Hòa thúc lo đến mùa đông năm nay thiếu thức ăn dự trữ, buổi đêm thường đi săn đêm”“ Òa, thật tình cờ, nương con cũng hay ra ngoài vào buổi đêm, thẩm có nghĩ là hai người họ gặp nhau không ạ?”Y Nhã liếc mắt nhìn Hòa thẩm, trong mắt tràn ngập ý cười, cô biết nói đến chuyện này thì Hòa thẩm chắc cũng đoán ra được ý cô là gì, quả thực thường ngày hai người họ sẽ không nói chuyện với nhau, vì ngày xưa Hòa thúc dẫn đám huynh đệ vào rừng săn bắn trong đó có phụ thân cô, người ngoài nhìn vào coi như là Hòa thúc là người gián tiếp hại chết phụ thân cô, nên đối với người ngoài nhìn vào thì làm sao mà thân thiết được kẻ hại chết trượng phu của mình.Hòa thẩm cả người ngớ ra bất động, môi mím chặt từ hai răng rít âm thanh từ trong kẽ răng kẽo kẹt, ánh mắt đột nhiên nheo lại nghĩ ra điều gì, quay người lại hai tay nắm lấy vai Y Nhã hỏi“ Chuyện này, sao con lại nghĩ vậy...?”Y Nhã vươn tay lật từng ngón tay nắm lấy bả vai cô tách ra cười nói “ Chuyện nương con buổi đêm đi ra ngoài là thật, còn chuyện con nói có hay không thì thẩm tự mình đi kiểm tra là biết, nhưng đừng có rút dây động rừng”“ Rút dây động rừng, thẩm...!thẩm hiểu ý con” Hòa thẩm ánh mắt ảm đạm cười gượng gạo nói “ Con đợi ở đây, thẩm vô trong nhà lấy ít tiền, coi như thẩm tặng con làm lộ phí” vừa nói vừa lật đật chạy vào trong nhà lấy ra một xâu tiền gồm 20 xu đưa cho Y Nhã,Y Nhã đưa tay nắm lấy xâu tiền ngước mắt cười nói với Hòa thẩm “Tối nay con xuất phát rồi, Hòa thúc sẽ đưa con và nương đi, chuyện con nói với thẩm sau này thẩm dần dần để ý là biết, chuyện chưa có bằng chứng gì, thẩm cũng đừng để họ dồn thẩm vào thế bí, và nhờ thẩm chiếu cố đến đệ đệ của con”Hòa thẩm nắm chặt tay Y Nhã cảm động nói “ Được, thẩm hiểu ý con, con đi đường cẩn thận”.Y Nhã chào tạm biệt Hòa thẩm trở về nhà, trên con đường đất đỏ không còn bụi mù, ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều mùa xuân chiếu qua những tán lá in hằn lên mặt đất, tạo ra nhiều hình dạng khác nhau, tiếng trẻ con nô đùa cũng dần dần vắng lặng, thay vào đó là những làn khói trắng bốc lên từ các hộ đinh chuẩn bị bữa cơm chiều.Y Nhã đi ngang qua tiệm tạp hóa của lão Cố, mua 2 chiếc kẹo đậu phộng hết 5 xu, cô chầm chầm đi bộ về phía nhà mình,Phía trước trong sân nhà là chiếc xe bò cô thường đẩy ra đồng, trên xe chất một ít đồ đạc, bên cạnh là con bò được mượn từ nhà Hòa thúc lúc sáng.Kế mẫu cô nấu ăn xong bưng mâm lại đặt trên bàn đá tròn, hôm nay nhà đủ bốn người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện như ngày thường, ăn xong Y Nhã móc trong túi ra hai chiếc kẹo đưa cho đệ đệ, cùng Y Trang vào chuẩn phòng chuẩn bị hành lý.Nói là chuẩn bị hành lý nhưng cô không biết là chuẩn bị gì, thân thể này ngoài xâu tiền trên người, thì có 2 bộ quần áo sờn màu.
Sau khi bọc quần áo trong tay nải, thì đúng lúc Hòa thúc và phụ nhân tới.Hòa thẩm liếc nhìn Y Nhã một cái hai bàn tay nắm xoa vào nhau cười nói với Nghĩa Lê “Sau này có việc gì muội cứ nói với tỷ, giúp được tỷ giúp”Nghĩa Lê mặt cười rạng rỡ như hoa đáp “ Cảm ơn tỷ, tối nay đi chắc một hai hôm nữa mới về, sợ Hòa ca xa tỷ rồi lại oán trách muội” ánh mắt không dấu vết liếc về phía Hòa thúc, lúc này Hòa thúc tiến lên phía trước, tay ôm eo phụ nhân mình, mỉm cười âu yếm nói “Ta sẽ đi sớm về sớm, nàng đừng quá lo lắng”Hòa thẩm cười ấm áp đạp lại loa qua xong đi lại nắm tay Y Nhã dẫn về phía phía xe bò vừa đi vừa nói “ tiểu Nhã nhớ chiếu cố bản thân thật tối”.Hòa thúc bế cô và cùng với kế mẫu nhảy lên xe bò, từ từ đánh xe ra khỏi cổng đi lên đường chính.Hòa thẩm, Y Trang bế Y Hiếu đã ngủ say cùng nhau tiễn cô đến cuối làng.Y Nhã ngoảnh đầu lại thấy màu đen mù mịt, những thân ảnh kia dần khuất vào màn đêm, phía trước Hòa thúc đốt đuốc đánh xe bò, kế mẫu cô ngồi bên cạnh trò chuyện, lúc này cô cúi xuống, nhìn bàn tay mình, làn mi nhấp nháy từng giọt nước mắt thi nhau rớt trên mu bàn tay, tâm trạng nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng cũng không dám khóc thành tiếng, cô lấy tay lau từng giọt nước mắt, tìm cho mình một chổ cuộn tròn lại, ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ.Hết chương 2: ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...