Con Đường Phía Trước


Mùa xuân đối với cả dân thôn Nghĩa Y mà nói là mùa bận rộn nhất trong năm, dân trong thôn sẽ gieo những hạt giống họ đã chuẩn bị trước đó để chờ khi mùa xuân đến sẽ ra đồng cày cấy, vì vậy khi ngày đầu tiên của mùa xuân đến dân thôn Nghĩa Y rất tất bật, dậy từ sớm để chuẩn bị công cụ và hạt giống, giờ Dần mọi người sẽ phải dậy làm việc.

Xa xa những làn khói trắng bay lên không trung hòa với ánh bình minh đang đến quả là hình ảnh tuyệt sắc, bình dị.Đâu đó trong gần trăm hộ gia đình làng Nghĩa Y văng vẳng tiếng khóc của trẻ con bị gọi dậy sớm giúp cha mẹ, tiếng ý ới kêu nhau ra đồng, đặc biệt là âm thanh quát nạt nghe xa xả của hộ đinh Nghĩa Đàn.Nhắc đến hộ đinh Nghĩa Đàn thì không ai không biết, hộ chủ Nghĩa Đàn là người đàn bà gần 35 tuổi, tên là Nghĩa Lê mang theo con riêng Nghĩa Y Trang 6 tuổi được gả đến làm vợ kế của Nghĩa Đàn gần 8 năm này, cùng với Nghĩa Đàn sinh ra Nghĩa Y Hiếu năm nay 7 tuổi, và Nghĩa Y Trang tròn 14 tuổi, Nghĩa Đàn cũng có một con riêng là Nghĩa Y Nhã 9 tuổi.Cảnh kế mẫu con riêng vốn dĩ ngoài mặt cách lòng, lúc phụ thân còn sống kế mẫu còn nể mặt mũi phụ thân đối xử còn được, nhưng từ khi Nghĩa Đàn không may lên núi săn bắn, bị dã thú làm trọng thương, về thuốc men chữa bệnh đã vắt kiệt kinh tế, nhưng cũng không giữ lại mạng sống, đã tạ thế gần hai năm nay, từ đó đối với cảnh con riêng như ăn nhờ ở đậu, Nghĩa Y Nhã từ lúc phụ thân mất sáng còn không được nhìn thấy bình minh, tối không nhìn thấy hoàng hôn, làm việc quần quật từ sáng sớm tinh mơ đến tối khuya, những công việc trong nhà, thậm chí việc đồng áng đều phải làm cũng kế mẫu, trong khi đó con ruột thì chăm ấm nệm êm, cuộc sống tuy không nói là dư dã nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.Nghĩa Lê chống nạnh đứng giữa sân quát tháo ầm ĩ “ Đã bảo tối qua đem thóc xếp ra thúng trước, sáng mai ra đồng sớm, sao mày không chịu làm”Y Nhã cực lực kéo lê thúng thóc từ trong kho ra đến sân, vừa kéo vừa nói“ Kế mẫu, tối qua con làm đến tận khuya, mệt quá nên con ngủ quên mất, sáng dậy làm cũng được mà”Nghĩa Lễ hét lên “ Mệt, mệt mày làm được việc gì ra hồn mà kêu mệt, tao còn chưa kêu mệt đây, vì nuôi mày mà tao phải làm quần quật không biết mệt, đồ ăn bám”Nghĩa Y Trang đang ngủ bị tiếng hét của mẫu thân làm thức dậy, ngơ ngác đi ra khỏi phòng “ Hai người này nói nhỏ lại đi, mới sáng ra la lối om sòm, không cho ai ngủ sao”Y Nhã bĩu môi nghĩ thầm đúng là sướng còn oán trách ai, nhưng suy nghĩ trong bụng không dám nói ra.Nghĩa Lê ánh mặt dịu lại nhìn Y Trang “ Ngủ tiếp đi, con ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, gắng bảo dưỡng thân thể cho tốt ”Nghĩa Lê dung túng cho con gái sau khi biết được con trai hộ đinh thôn trưởng có để mắt đến nữ nhi bà, nên từ đó hạn chế việc đồng áng để nhưỡng nhan sắc, nếu người ta lấy con gái bà thì bà cũng sẽ người có mặt mũi trong thôn này, không sợ đám đàn ông suốt ngày trêu nghẹo,Nói đến Y Trang và Y Hiếu nhưng vì cuộc sống khá thoải mái nên trổ mã sớm, người cũng mập mạp giống như hài tử của hộ đinh trung lưu, Còn đối với Y Nhã thì khác, gầy gò ốm yếu, từ lâu đã bị suy dinh dưỡng nặng, cùng với ngày nào cũng làm việc cật lực nên cũng không lớn được là bao nhiêu.Y Nhã thực ra là một linh hồn từ ngàn năm sau xuyên đến, có lẽ do thân chủ đã chết vì lao động cật lực, nên linh hồn của cô bám vào, Y Nhã vẫn còn nhớ một năm trước là khoảng kì nghỉ tết âm lịch, sau khi kết thúc công việc, cô đặt vé về nhà ăn tết cùng bố mẹ, những khi tàu lửa chạy qua hầm cầu vượt, thì đột nhiên ý thức của cô đã ở thế giới này, sau khi tỉnh lại cô thấy chuyện này quá hoang đường, tưởng mình bị ám ảnh, thần kinh phân liệt nên nghĩ ra ảo ảnh, có khoảng thời gian điên điên khùng khùng, nhưng hiện tại cô phải đối mặt với cuộc sống thế giới này, với kế mẫu khó ưa, nên cùng chậm chầm đối mặt với hiện thực, tự động viên bản thân, không phải cô xuyên đến đây được tuổi trẻ hay sao, ?“ Đến thế giới này cũng được hơn một năm rồi, nếu có cơ hội sẽ thoát ra khỏi đây, và đi khám phá những nơi khác, ”Y Nhã vừa nghĩ vừa kéo thúng thóc ra sân, Nhà gồm ba gian và bếp, xây theo tứ hợp viện, là những ngôi nhà kiểu phổ biến ở đây, ngoài ra có một xe bò và phía trên là hai bồ thóc, phía trước Kế mẫu kéo xe bò, phía sau Y Nhã đẩy xe chầm chầm ra ruộng trước ánh bình mình.Đối với mỗi hộ đinh được phân một phần ruộng, nếu hộ đinh nào có nhiều tiền có thể mua thêm ruộng để cày cấy, thường hộ đinh ở đây thì đàn ông làm nhân lực chính trong nhà, đàn bà thì chăm sóc bếp núc, sau khoảng thời gian gieo trồng, thì là mùa săn bắn, đàn ông sẽ vào rừng săn bắn thú hoang, để tích trữ lương thực cho mùa đông đến.Y Nhã cùng kế mẫu đấy xe bò ra đến ruộng mình, đất dầm trồng lúa được làm mấy ngày trước, giờ chỉ việc đem thóc đến để gieo sạ,“Ở đây quá trình gieo sạ cũng khá đơn giản, sau nhiều năm phát triển kĩ thuật gieo sạ sẽ từ từ nâng cấp thay thế, nhưng vì hiện tại thời sơ khai nên sẽ đơn giản hơn nhiều, ném hạt lúa nảy mầm xuống ruộng nó sẽ từ từ mọc lên, dân ở đây không biết là khi mạ nảy mầm sẽ phải cấy lại, để cây lúa thẳng hàng và đề phòng bị gẫy cây, như vậy sẽ cho năng suất vụ mùa cao hơn” Y Nhã nghĩ thầmLúc xuyên đến đây Y Nhã đối với thời đại quả thực đoán không ra nó nằm ở giai đoạn nào của lịch sử, nhưng dần dần cũng nghe nghóng được là lịch sử chỉ là những gì cổ nhân ghi lại, tất nhiên sự kiện ghi lại còn sót rất nhiều, đất đai rừng núi rộng lớn, chia thành nhiều nước thống trị nên trải dài nghìn năm phát triển, có nhiều nước nhỏ, nhiều nước chư hầu, có nước trải qua một hai năm cầm quyền bị thôn tính bởi nước khác, nên lịch sử ghi chép quả thật không thể nào bao quát hết được.Người dân ở đây khai hoang ruộng đất xong lên báo với quan phủ và nộp tiền mua ruộng là trở thành ruộng của mình, hàng năm nộp thuế cho quan phủ là được, cuộc sống không đến nỗi thiếu thốn, nhưng cũng không dư dã, nếu chủ hộ đinh bị bệnh hoặc bị tai nạn thì hộ đinh sẽ trở lên khánh kiệt, như hộ đinh Nghĩa Đàn chẳng hạnThông thường cấp thôn sẽ dưới trăm hộ đinh, và hai cấp thôn ghép lại sẽ trở thành cấp làng, các cấp làng ghép lại với nhau sẽ thuộc quản lý của cấp huyện, dân làng Nghĩa Y sẽ dưới sự quản lý của cấp huyện Gia Đình, người dân mỗi thôn từ khi sinh ra đều lấy tên họ của thôn để đặt, đi thi cử hoặc đi buôn bán xưng họ thì cũng sẽ biết đến từ đâu.Hai người làm đến tận chạng vạng chiều mới xong, kế mẫu sắc mặc bừng bừng quát lớn “ Còn ngây người đó làm gì? Nhanh thu dọn đồ đạc để về”“ Vâng ạ, nãy con thấy mấy hộ đinh trong thôn sắp qua đây, chắc họ vào rừng săn thú về ” Y Nhã nhanh nhẹn chỉ tay về hướng vài hộ đinh sắp qua đâyTheo tầm mắt Y Nhã có vài người đang đi ngang qua ruộng nhà mình, dẫn đầu là người đàn ông lực lưỡng, theo sau là đám đàn ông trên nay khiêng một con mồi lớn, đó là con lợn rừng, lông đen như tơ, máu chảy lênh láng nhỏ từng giọt lên đường đất bùi mù.


Nghang qua ruộng nhà mình người đàn ông mắt hí vọt lên trước cười chỉ tay vào Nghĩa Lê“ Lê muội, hôm nay huynh đệ tôi may mắn đươc săn được con lợn rừng này, đưa về nhà Hòa ca cùng chia, tối muội sang nhà tôi lấy một ít về nấu nhé”Y Nhã liếc mắt nhìn thấy kế mẫu sắc mặt nhăn lại, vốn dĩ mẹ góa con côi nên người trong làng quan tâm là chuyện hết sức bình thường, nhưng người đàn ông mắt hí này quả thật là có tình ý với Nghĩa Lê, lại nói người đàn bà 35 tuổi này mặc dù mấy năm nay làm công việc nặng nhọc nhưng người rất nở nang, rất nhiều tên đàn ông rất muốn chung chạ cùng, nhưng người đàn bà này cũng không vì nghèo mà ăn tạp, chồng đã tạ thế gần 2 năm, có hôm Y Nhã nữa đêm mót quá, tỉnh dậy đi tiểu thì thấy kế mẫu không có ở trong phòng, nhưng phía sau chuồng gà có đống rơm vang lên tiếng rên của nam nữ, tò mò Y Nhã rón rén chạy qua xem thì thấy Nghĩa Hòa cùng kế mẫu hai thân hình lõa lồ cuồn cuộn thở gấp.Nghĩa Hòa là người đàn ông cơ bắp lực lưỡng dẫn đầu trong đám đàn ông kia, Nghĩa Hòa năm nay gần 40 tuổi, có gia đình và có cháu nội, nên việc hai người kia vụng trộm cũng chỉ có Y Nhã biết mà thôi, còn người đàn ông mắt hí tướng mạo không được đẹp kia thì vì xấu nên chưa có lập gia đình.Kế mẫu liếc nhìn Nghĩa Hòa một cái rồi hướng về người đàn ông mắt hí nói “ Cảm ơn ý tốt của Ngưu ca, muội không có công lao gì, không dám nhận, với lại nhà muội cũng đủ ăn rồi nên không cần đâu, huynh đem cho người khác đi”Ngưu ca bị từ chối sắc mặt xanh mét nói “ Lê muội, giờ nhà muội không có đàn ông, một người đàn bà như muội cần gì phải chịu khổ như vây”“ Muội giờ gánh nặng 3 đứa con, nên ko nghĩ nhiều” lại liếc về phía Nghĩa Hòa,Y Nhã kín đáo liếc 2 người nghĩ tại vì bà chê người ta xấu và lùn nên không ưng thôi, đổi lại người khác xem, xem bà có nhào vào không!Nghĩa Hòa bỗng nhiên nói “ Lê muội, muội mẹ góa con côi, làm việc vất vả, chúng ta mỗi người một ít, san sẻ cho muội một chút, Ngưa ca có lòng tốt, nhưng một mình Ngưu ca san sẻ phần huynh ấy, Lê muội sẽ cảm thấy không thoải mái, chi bằng mỗi người chúng ta san sẻ một ít cho muội ấy, đỡ hộ đinh khác nói ra nói vào, đúng không mọi người”Y Nhã trong lòng vỗ tay đúng là cao thủ, vừa được lòng tình nhân vừa không mất lòng bạn bè, quả là xứng đáng thủ lĩnh.

Y Nhã vội chen vào nói, một món hời, tối về sẽ được ăn thịt.“ Kế mẫu, con thấy Hòa thúc nói đúng ạ, mỗi người một ít, sẽ ko làm người khác mếch lòng, mình cùng Hòa thúc về nhà thúc ấy, giúp mọi người mổ thịt và quét dọn”Nghĩa Lê mặt cười như gió xuân về nói “ Cảm ơn mọi người, vậy muội cùng hài từ về giúp mọi người một tay” và kín đáo liếc Hòa ca ngầm cảm ơn.Đám đàn ông theo chỉ đạo của Nghĩa Hòa xuống ruộng giúp Nghĩa Lê thu dọn dụng cụ, chất heo rừng lên xe bò cùng chở về.Sau khi cùng đám đàn ông về nhà Nghĩa Hòa mổ thịt, chạng vạng tối mới xong, Nghĩa Lê được chia nửa miếng gan, một cái tai, và 2 cái móng, những miếng ngon đâu đến lượt, vì mấy bà vợ của đám đàn ông tranh hết phần ngon, không có công vẫn được như thế là ổn rồi.Sau khi cùng kế mẫu về nhà thì Y Nhã chuẩn bị nấu ăn và quét dọn, Y Trang mỗi ngày theo cô cô kế bên cạnh nhà học thêu, Y Hiếu cùng đám trẻ con long nhong chơi cả ngày.


Sau khi bữa tối xong Y Nhã cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, tối hôm nay kế mẫu chắc có hẹn với Hòa thúc nên sẽ không giao việc cho cô.Ánh sáng ban ngày dần dần bị thay thế bởi màn đêm đen, tiếng ếch kêu, tiếng gió thổi và mùi hương của hoa bằng lăng nhè nhẹ hòa lẫn trong đêm, ánh nến le lói trong phòng ánh lên khuôn mặt gầy gò của Y Nhã, hai tay chống lên má nghĩ ngợi “ Ngày xưa sống ở đô thị phồn hoa, đâu đâu cũng có ánh đèn, quán ăn, trung tâm giải trí, cuộc sống ồn áo náo nhiệt, nhiều khi lúc đó cứ nghĩ muốn về quê tìm một căn nhà sống điền viên vui vẻ, nhưng hiện tại thực tế khác xa cuộc sống mong muốn, ngày làm quần quật, tối về mệt mỏi nằm xuống ngủ không biết gì, không có thời gian giải trí cho bản thân, làm việc mình thích” Y Nhã nhăn mặt bất lực, muốn thoát khỏi cuộc sống này không biết đến bao giờ !Cánh cửa ke kẽ mở ra, Y Trang tiến vào, Y Nhã giật mình trong hồi tưởng, tầm mắt lén lút nhìn Y Trang, đúng là kế thừa nét của mẫu thân, mặc dù mặt không đẹp da có chút hơi đen nhưng thân hình đầy đặn nở nang, đúng chuẩn mực như đàn bà nông thôn ở đây.Sau khi đến đây, thái độ coi thường của kế mẫu, kế tỷ Y Nhã làm ngơ như không biết, một mực ngoan ngoãn, nịnh hót, quan điểm sống dưới mái nhà người khác thì phải biết nhịn nhục, ngoan ngoãn một chút, từ đó khoảng cánh của kế tỷ đối với kế muội cũng không còn ngoài mặt nữa, mà sáng khoái trò chuyện tâm sự.Sau khi nghe Y Nhã kể chuyện ngày hôm nay, Y Trang thở dài đáp“ Nếu tỷ được gả vào hộ đinh thôn trưởng, tỷ sẽ tìm cho nương một nơi tốt, không để nương phải chịu khổ như bây giờ”Y Nhã vừa trèo lên giường vừa nghĩ Ngưu ca mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng cũng chưa có bất kì hành vi thô lỗ nào đối với kế mẫu, không thích là không phải gu của bà , chứ biết người ta có gia đình mà vẫn đi dan díu thì ai mà có thể bắt nạt được bà ta, không biết giờ cùng với người đàn ông lực lưỡng kia mây mưa ở chổ nào rồi.Y Trang ngồi trên ghế bắt đầu thêu thùa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa suy nghĩ nữa ngày, Y Trang thường thêu đến tận khuya rồi mới ngủ, Y Nhã nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên hỏi“ Tỷ tỷ, sao tỷ nói: nếu được gả mà không phải gả, không phải con trai thôn trưởng thích tỷ sao?”Y Trang ánh mặt bất lực tay ôm mặt nức nở“ Mấy hôm trước huynh ấy có nói là xin phụ thân cưới tỷ, hôm nay...!hôm nay..

huynh ấy có đến gặp tỷ nói là phụ thân huynh ấy đồng ý, nhưng nhà mình cũng phải chuẩn bị đủ tiền sính lễ thì mới cho qua cửa, tỷ biết nếu gả cho con trai thôn trưởng ít nhất cũng phải chuẩn bị hơn 1 nén bạc, nhưng nhà mình ngay cả 100 xu cũng không có, nói gì đến bạc...” Bả vải Y Trang rung rung lên, cả thân hình xụi xuống mặt bàn, Y Nhã xốc chăn nhảy xuống giường tay vỗ vỗ bả vai kế tỷ đáp “ Tiền nhiều như vậy, trong một thời gian không thể kiếm ra được, huynh ấy có nói là đến khi nào thì cưới tỷ không”“ Huynh ấy bảo sang tháng sau, vì mùa thu năm nay huynh ấy sẽ đi thi Hương, nếu đậu sẽ ở lại Huyện để ôn thi Hội, nên phải nhanh chóng gả gấp”Chuyện khoa cử đối với nam nhân thời đại này rất quan trọng, với nhà trung lưu thì thường cho con cái đi học, dù chỉ có tên trong bảng đổ kì thi Hương thì cũng có thể về mở lớp dạy học, tự xưng là thầy dạy được rồi.Y Nhã thuận tay vén sợi tóc bết trên trán của Y Trang “Tỷ đã nói chuyện này với nương, trong nhà mình hiện tại nhiều nhất chỉ có 70 xu, bình thường ăn rau cháo sống qua ngày, nhưng việc gì cần đến tiền thì không có, thực sự tỷ không biết phải làm sao...” Tiếng khóc nghẹn nghào, nức nở rõ trong đêm đen yên tĩnh lạ thường.Y Nhã với tay rót cho kế tỷ cốc nước, ánh mắt nhìn vào khoảng không mịt mờ phía trước, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hôm trước mình có nghe hộ đinh đầu làng nói là năm nay Huyện lệnh Gia Đình có đăng thông báo muốn mua hạ nhân, trên thông báo còn ghi rõ mua đứt 5 nô tì từ 10 đến 15 tuổi và 7 nô tài từ 15 đến 20 tuổi, mấy năm trước Huyện lệnh không có ra thông báo là vì hạ nhân trong phủ còn nhiều, mấy năm nay những hạ nhân đã hầu hạ tích góp tiền công làm nhiêu năm để chuộc thân, và nhiều hạ nhân bị chủ nhân đánh chết, cũng có hạ nhân hầu hạ chủ tốt chủ thương nên tìm mối gả ra ngoài.


Vừa đúng năm nay thiếu người, Huyện lệnh ra thông báo mua hạ nhân, ở thời đại nay mua bán hạ nhân có quy định rõ ràng, có hai loại bán, bán đứt và bán chuộc, bán đứt là bán cả sinh mệnh mà bị chủ nhân đánh chết không bị truy cứu, bán chuộc là bán đi rồi có thể chuộc lại, nhưng phục vụ không tốt bị chủ nhân đánh chết thì và tuyên bố ra ngoài là hạ nhân chết bệnh trừ khi người nhà tố cáo lên quan phủ, còn không thì cũng không ai quan tâm, vì thế dân ở đây một khi bán thì bán đứt.

Khi bán đứt đến tuổi muốn chuộc thân thì có thể chuộc thân thân được.

Mình ở thôn này ngày ngày làm quần quật vừa không có tiền, vừa không đủ ăn, hộ đinh này không có quan hệ máu mủ, tình cảm cũng không đến mức thân thiết, mà phải sống cả đời ở đây, đúng rồi chỉ có cách bán mình mới thoát khỏi cuộc sống khổ cực nơi đây.


Nhưng chắc đã có người có ý nghĩ ấy rồi.Y Nhã xốc thân mình vào chăn, ánh mắt thâm trầm bị màn đêm bao phủ hướng ánh nhìn ra cửa sổ, khẽ trầm giọng nói “ Tỷ, tỷ đừng lo, nhà chúng ta và nhà Hòa thúc khá thân, muội nghĩ nương sẽ nhờ đến Hòa thúc giúp đỡ đấy”Sở dĩ là Y Nhã đoán được có thể nàng sẽ bị bán, vì kế mẫu nàng sẽ nói chuyện này cho tình lang nàng.

Hộ đinh Nghĩa Hòa nhờ khấm khá đến ngày hôm nay là nhờ bán con, chuyện này nói ra khá dài, nhưng chuyện bị thân sinh bán và tự nguyện bán là hai chuyện khác nhau, Nghĩa Hòa cùng vợ sinh được tổng 5 người con, nhưng vì sinh liền kề nên con cái nheo nhóc, làm chưa đủ ăn lần lượt từng đứa ra đời, đứa lớn nhất và đứa hai bị phu thân bán cho một tên buôn lậu muối, tên này cùng với hai đệ tử quanh năm suốt tháng rong ruổi đi nhiều nơi bán muối, đổi thức ăn, vì các huyện thành có cửa hàng muối chính thức, nên những tên này nhập muối lậu đến bán cho các thôn nhỏ lưu lại hai ngày rồi rời đi, sau khi bán con thì dùng số tiền đó mua ruộng đất, cũng nhờ Nghĩa Hòa chăm chỉ, khỏe mạnh, hai vợ chồng nhau cày cấy, bớt đi một miệng ăn, bớt đi một phần gánh nặng nên ngày càng phát đạt, còn chuyện bán con hiển nhiên là cũng không còn ăn năn hối hận gì, người ở đây chỉ sợ thiếu ăn, chứ không sợ thiếu con.Hết chương 1:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận