Tiêu Mạc Hối quan sát dáng vẻ đang đợi xem kịch hay của mọi người,
chân mày nhăn lại, sắc mặt ngày càng đen xuống, lo lắng nhìn trận đấu.
- Thu Phong huynh, xin mời
Tiêu Dương Húc khống chế tu vi tới ly hỏa trung kỳ, chân khí tập trung
hẳn vào trên thanh Phi hồng kiếm của y, lóe ra một ánh sáng âm u màu
lục.
Phi kiếm bỗng nhiên rời tay, hướng về phía Dương Thần
tạo ra một đường sóng gợn hình xoắn ốc, đem theo hàng loạt lục ảnh kiếm
quang, tạo thành một đường vòi rồng hướng ngang, dường như muốn cắn nát
Dương Thần trong phút chốc.
Dương Thần vừa nhìn thấy, thoái lui liên tục, bay lên trên không để lảng tránh.
- Đây là thiên tuyết đôi vân kiếm mà, đúng là một chiêu “phá vân thức”
tuyệt vời, không ngờ môn thượng đẳng kiếm thuật này đã được Dương Húc
nắm rõ một cách thuần thục như vậy
Lập tức có một trưởng lão nhận ra chiêu kiếm này ra lời khen ngợi.
Kiếm thuật của giới tu hành luôn được biến hóa thành ngự kiếm thuật, phát hu lực mạnh hơn.
Rất nhiều kiếm pháp bản thân nó vốn đã có uy lực mạnh, là kiếm thuật
thượng đẳng nhưng bởi chiêu thức phức tạp, chân nguyên vận chuyển hỗn
loạn nên rất khó được luyện thuần thục, càng khó có thể dung hòa được
đạo lý.
Cho nên những tu sĩ luyện kiếm thông thường đều sẽ
lựa chọn một kiếm thuật thích hợp để luyện, mà khó có thể theo đuổi được tầng thứ cao hơn của ngự kiếm thuật.
Đương nhiên Dương Húc
thuộc thiên tài dùng kiếm, trẻ tuổi như vậy mà có thể sử dụng được Thiên tuyết đôi vân kiếm pháp của tổ tiên nhà họ Tiêu truyền lại một cách tài giỏi như vậy.
Một chiêu “phá vân thức” bị Dương Thần tránh được, khóe miệng Dương Húc cười một nụ cười khinh thường, y đã sớm có chuẩn bị
Thân người bay lên một nửa chân không, Phi diên như ảnh tùy hình bay từ dưới lên trên phi tới đâm thẳng.
- Quyển tuyết thức
Tiêu Dương Húc hô mạnh một tiếng
Phi kiếm cô đọng ra hàng loạt kiếm khí như hoa tuyết quanh quẩn bốn
phía, giống như một trận bão tuyết có được từ đống tuyết dưới đất, tốc
độ nhanh hơn tốc độ di chuyển của Dương Thần nhiều, trong phút chốc có
thể nuốt gọn Dương Thần.
Tất nhiên dựa vào tu vi ly hỏa trung kỳ thì không thể nào tránh khỏi chiêu này rồi, thân người Dương Thần
khẽ nghiêng một chút, Mộc linh hội tụ của linh khí thuộc mộc ở trên tay, dệt thành một mảng lưới, một bên bay thẳng lên trời thoái lui, một bên
đỡ lấy cơn lốc kiếm khí.
Một trận “bùng bùng bùng” vang lên
liên tục không ngừng, Dương Thần tuy nhìn bộ dạng có chút thê thảm, né
tránh một cách khó khăn nhưng cũng không hề bị đánh bại.
-
Chà, nếu không phải Dương Húc khống chế tu vi ở mức ly hỏa trung kỳ thì
uy lực của chiêu này sẽ lợi hại ít nhất là gấp hai lần trở lên, Thu
Phong đương nhiên sẽ không đỡ được. Dương Húc đúng là hậu sinh khả úy
mà.
Lại có thêm trưởng lão bắt đầu bàn luận
Nghe thấy
những lời này, Tiêu Mạc Hối hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi,
thầm nghĩ Thu Phong nhất định phải lọt qua mới được.
Nhưng đây chỉ là chiêu thứ hai mà đã thê thảm như vậy, tám chiêu tiếp theo tiếp nổi không đây?
Dương Húc thấy ra hai chiêu này mà vẫn chưa giải quyết được Dương Thần
thì cảm thấy không hài lòng, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên, Phi diên kiếm thế như phá trúc liên tục đâm từ bốn phương tám hướng.
Sự
tấn công liên tục hình thành nên một lưới mũi kiếm tập trung dày đặc,
giống như đang có cả trăm kiếm khách đang cầm kiếm hướng về phía Dương
Thần.
Dương Thần “sợ hãi” kêu lớn “qua qua”, trên tay cầm Mộc linh kiếm, dường như đang hoảng hốt đỡ lấy đòn tấn công, mỗi một đường
kiếm ảnh đều được Dương Thần hóa giải một cách khéo léo.
Thật ra, Dương Thần không hề biết kiếm pháp kiếm thuật gì đó cả, nhưng bản
năng chiến đấu thì những tu sĩ trẻ tuổi “khua chân múa tay” trong
Huyễn cảnh này sa so được?
Những mũi kiếm này tuy đến nhanh nhưng cũng không thoát khỏi phản ứng của Dương Thần, chỉ là dùng bản
năng chiến đấu một cách tự nhiên để đỡ lấy kiếm mà thôi.
Tiêu Dương Húc ra tới chiêu thứ năm thì phát hiện ra có chút gì đó không đúng
Tu cứ luôn nhắm vào đối phương mà đánh nhưng rõ ràng không hề chiếm vị
thế gì cả, kiếm thuật của đối phương cũng không có gì đáng nói nhưng lại nhẹ nhàng tiếp được sự tấn công của y.
Nếu đang ở cùng một
tu vi, muốn dùng kiếm khí hoặc chân nguyên cưỡng chế một đầu là điều rất khó, y chỉ có thể mượn sự tinh diệu của kiếm thuật để đánh bại đối thủ, nhưng lại không hề nhẹ nhõm như những gì lúc trước y nghĩ.
Những trưởng lão phía dưới cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Tiêu Mạnh Nhạc và
Tiêu Mạc Tranh cũng không hiểu, nhìn nhau một lát, dường như có chút
ngạc nhiên.
Tiêu Mạc Hối thì đang có hy vọng nhiều, nét mặt
đang cố nén sự kích động, hy vọng con trai có thể lọt qua mười chiêu một cách kỳ tích.
- Thu Phong đại ca quả là tay nhanh mắt lẹ,
hãy tiếp thêm chiêu “Bài vân phi tuyết”, không biết còn có thể tiếp được nữa hay không.
Tiêu Dương Húc thấy đã ra bảy chiêu, chỉ còn
lại ba chiêu, lập tức sử dụng một trong những chiêu mạnh nhất trong
Tuyết đôi vân kiếm pháp.
- Phi tuyết liên thiên bài vân hải! Xem đây!
Trong mắt lóe lên hào quang, Tiêu Dương Húc hoàn toàn thật sự triển
khai, Phi diên ở phía trước y mở ra một đường mũi kiếm gợn sóng, kiếm
khí giống như vô số mây mù, cuồn cuộn như sóng, bay tận tầng mây, nhưng
đều là kiếm khí hùng mạnh của sự sắc bén ngưng tụ mà thành.
Giống như một dải mây mù cực lớn màu lục nhạt, đang hướng về phía Dương
Thần bao vây, đó là một chiêu giết người trong phạm vi lớn không thể né
tránh.
Mọi người ngồi phía dưới xem đều có chút kinh hãi, không ngờ Tiêu Dương Húc lại bị ép ra một chiêu lớn như vậy.
Tiêu Mạc Hối lòng nóng như lửa đốt, đứa con trai này làm sao đỡ nổi đây, đang trong tư thế muốn bay lên để cứu Dương Thần.
Nhưng Tiêu Mạnh Nhạc ngồi cạnh đè Tiêu Mạc Hối ngồi xuống, nghiêm nghị nói
- Còn chưa đến mười chiêu mà
Tiêu Mạc Hối trong lòng giận dữ, ông già này rõ ràng đang rất muốn
thằng con của mình “ngoài ý muốn” chết trong trận đấu, quả thực đáng
ghét chết được!
Nhưng ông căn bản không phải là đối thủ của
Tiêu Mạnh Nhạc Nhược thủy sơ kỳ, chỉ còn cách cố nén lửa giận trong lòng tiếp tục xem trận đấu trên không.
Đây tất cả đều là chiêu
giết người, Dương Thần nhìn thấy một mảng mây biển được hình thành từ
kiếm khí hướng về phía mình nuốt chửng, trong lòng thầm than thở, chỉ
còn cách ra một “ngón nghề” nhỏ vậy, vốn dĩ chỉ muốn giả ngốc mà giấu
đi.
Mộc linh kiếm trên tay, lần đầu tiên rời tay, ở phía
trước hình thành một đường kiếm ảnh uốn khúc, những kiếm ảnh này cô
đọng thành kiếm khí, một dải tiếp một dải, liên tục không ngừng.
Lúc những kiếm ảnh liên hoàn này giống như kim cương vòng bao vây bốn
phía của Dương Thần, cũng đúng lúc mây mù kiếm khí cũng vừa xâm chiếm
xong.
“Ầm ầm”
Một âm thanh vang dội kịch liệt vang lên, mây mù lại được tránh khỏi bằng cách xoay tròn một cách thần kỳ,
từng dải phân tán, như thiên nữ tán hoa, mê huyền lóa mắt.
- Đây… đây là…
Phía dưới vang lên mấy tiếng “kinh ngạc”, không thể tin nổi.
- Có phải là tôi đã nhìn lầm không? Đây hình như là Liên vân thập bát kiếm?
- Không … giống, nhưng hình như lại không giống…
- Liên vân thập bát kiếm chỉ là hạ đẳng ngự kiếm thuật, hơn nữa bên trong hình như cũng đâu có chiêu này
Tiêu Mạnh Nhạc thần sắc nghiêm trọng nói
- Đây là Liên vân thập bát kiếm, nằm trong chiêu thứ mười ba, Bát khúc liên hoàn... có điều… dường như có chút thay đổi
- Không sai, được Thu Phong sử dụng gọn gàng linh hoạt hơn, rất khéo léo
Tiêu Mạc Tranh miễn cưỡng cười nói
Tiêu Mạc Hối cười lớn ha hả, vui đến nỗi đắc ý cùng kỳ, tuy không biết
thằng con của mình luyện môn kiếm thuật này lúc nào, nhưng ông cho là y
đã lén luyện nên cũng không nghi ngờ nhiều.
Tiêu Dương Húc ở
trên không trung thấy chiêu thức “tất sát” của mình bị phá giải thì càng thêm giận dữ, chỉ còn có thể sử dụng thêm hai chiêu thôi, trong lúc tức giận, liên tục công kích Dương Thần một cách thê thảm.
Nhưng Dương Thần đưa đẩy Mộc linh kiếm, tìm được sơ hở của Tiêu Dương Húc,
nên vẫn hóa giải được một cách nhẹ nhàng, không để lại dấu vết.
Tiêu Dương Húc dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, tuy kiếm thuật
cao minh nhưng người thi triển lại không hiểu đạo lý “vô chiêu thắng hữu chiêu”.
Kiếm đạo cũng giống như võ đạo, “kiếm thị kiếm, nhân thị nhân”, còn phải xem ở giai đoạn nhập môn, tiếp theo là “kiếm phi
kiếm, nhân phi nhân”, nhân và kiếm hợp nhất thành một thì được xem là
kiếm đạo hành gia.
Cao thâm hơn là “kiếm hoàn thị kiếm, nhân
hoàn thị nhân”, mới thật sự được gọi là “thủ trung vô kiếm, tâm trung dã vô kiếm”, kiếm đã trở thành một đạo cụ lúc có lúc không, cái đang sử
dụng đã không phải là kiếm pháp nữa mà là một loại “đạo”.
Dương Thần đã lãnh ngộ được nó trong vô số lần tử vong, sớm đã thoát
khỏi gông cùm xiềng xích, lãnh ngộ được chiến đấu quan độc nhất của
mình, tùy tiện sử dụng võ thuật hay kiếm thuật đều có lời giải của mình, tùy cơ ứng biến, diệu chiêu vô cùng vô tận.
Đây cũng là lý
do tại sao Dương Thần có thể hội tụ được bách gia chi trưởng, viết được
công pháp cho các nữ nhân, cũng có thể nhẹ nhàng cải tiến kiếm pháp nâng lên mấy cấp bậc để mình sử dụng.
Nếu dựa vào tu vi ngang
hàng thì Dương Thần không cho rằng mình sẽ e sợ bất cứ đối thủ nào, cứ
cho là không thắng thì cũng sẽ không thua, trừ phi đối phương có các
pháp bảo cao cường hơn.
Vô tình, mười chiêu cũng đã qua đi.
Lúc Tiêu Dương Húc đang trong lúc điên loạn dường như muốn xuất chiêu
thêm nữa, thì Tiêu Mạnh Nhạc ở phía dưới ra tay trước, một đường chân
nguyên thanh mộc hùng hồn từ dưới đất mọc lên, cắt ngang giữa chuôi Phi
Diên kiếm và Tiêu Dương Húc.
- Dương Húc! Còn không dừng tay!
Tiêu Mạnh Nhạc tức giận, tỏ vẻ bất mãn với đứa cháu
Nhưng cũng không còn cách nào khác, nhiều người như vậy nhìn, không thể lật lọng được, chỉ trách tên tiểu tử “Tiêu Thu Phong” này quá xảo trá.
Cũng không thể xem ra kiếm pháp của hắn cao minh thế nào, chỉ có thể
nghĩ, có thể là chút tiềm năng bộc phát trong lúc nguy cấp mà thôi.
Trong mắt Tiêu Dương Húc lóe lên ánh nhìn ác độc nhưng cố gắng nén xuống, chắp tay về phía Dương Thần
- Đắc tội rồi, thu Phong đại ca kiếm thuật cao minh, tiểu đệ khâm phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...