Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Tiêu Mạc Hối mặt trắng bệch, cảm thấy có chút kinh ngạc

Bản thân ông đem một đám trưởng lão tới, vừa vào nhà chưa kịp mời
trà thì Tiêu Mạnh Nhạc đã bắt đầu cố ý châm chọc Tiêu Thu Phong.

Theo lý mà nói, cứ cho là trong lòng Tiêu Mạnh Nhạc thật sự nghĩ như vậy thì cũng nên nhìn vào thân phận của Tiêu Mạnh Vũ mà kìm nén một
chút, dù sao Tiêu Thu Phong vẫn còn trẻ tuổi, chờ thêm năm mươi năm nữa
cũng vẫn chưa có thấy đổi gì nhiều, rồi mới bàn tới chuyện để những
người khác thay thế nó vẫn còn kịp mà.

Trong phút chốc, Tiêu Mạc Hối khóe miệng run lên một cách lúng túng, khuôn mặt đỏ ửng, không biết nên nói gì.

Tiêu Mạc Tranh đứng cạnh hòa nhã giải thích

- Nhị thúc công, Tiêu Thu Phong tuổi tác vẫn chưa lớn, chỉ tới Ly
hỏa trung kỳ đúng là có chút chậm chạp, nhưng tu vi thật chất không thể
hiện cho gì cả.

Tiêu Mạc Hối có chút ngạc nhiên nhìn em trai, không ngờ Tiêu Mạc Tranh lại nói giúp ông, nhưng vẫn tiếp tục nói chen vào

- Nhị thúc công, xin ông chớ vội, lần này trở về, con sẽ để cho Tiêu Thu Phong khổ luyện thật tốt.

Tiêu Mạnh Nhạc khẽ “hừ” một tiếng, chỉ một nhóm đệ tử trẻ tuổi nhà họ Tiêu ở phía sau ông

- Con nhìn thử đi, những con cháu này của ta, chưa tới năm mươi tuổi đã có năm người bước vào tam dương chân hỏa kỳ, vào nghiệp hỏa kỳ thì
có một, qùy hỏa kỳ có hai người, với những tài nguyên mà con trai con
có chẳng lẽ lại không bằng những đệ từ con cháu này của ta? Không cảm
thấy rất mất mặt nhà họ Tiêu sao?

- Nhị thúc công, con biết ông đức cao vọng trọng, con trai lớn này
của con thật không ra gì nhưng xin ông nhẫn nại thêm chút nữa, con tin
Tiêu Thu Phong đến lúc đó sẽ không khiến ông thất vọng

Tiêu Mạc Hối chỉ còn biết nói cứng

Tiêu Mạnh Nhạc khinh thường nói

- Ta đã cho thằng nhóc này gần ba mươi năm thời gian rồi, cứ cho là
nó tu vi không được thì cũng phải có chút xuất sắc về mặt nào đó chứ, để những lão già chúng ta yên tâm một chút, chẳng lẽ con nói trống không
như vậy thì có thể thay đổi được cục diện về thực lực yếu kém của Tiêu

gia chúng ta sao?

- Con hôm nay không đến thì thôi, nếu đã đến rồi lại còn cho ta nhìn thấy sự chưa trưởng thành của tên tiểu tử này, ta thân mang trọng trách của Tiêu gia, xem ra cần phải cùng với các lão huynh khác đi thảo luận
với đại ca xem có nên để cho bàng môn đệ tử thay thế nó

Tiêu Mạc Hối vừa nghe xong, sắc mặt xanh mét nhưng vẫn không phản bác gì.

Trên thực tế, nếu không phải vì Tiêu Thu Phong không ra gì thì ông
cũng không cần hạ thấp thân phận đại gia của nhà họ Tiêu để đến đây nhờ
vả, lại còn tặng nhiều linh đan như vậy.

Không ngờ, cố gắng nhiều như vậy vẫn không thể ngăn cản được cục diện có sự nhúng tay vào của đệ tử chi thứ.

Dương Thần cảm thấy bực bội, tên Tiêu Thu Phong này để lại một đống
rối rem gì vậy, hắn mạo danh anh ta nhưng lại còn không may đụng phải
chi thứ Tiêu gia chuẩn bị gây chuyện, mong là không ảnh hưởng tới kế
hoạch cứu Tố Tâm của hắn.

Lúc này Tiêu Mạc Tranh đột nhiên nói chen vào

- Nhị thúc công, Tiêu Thu Phong tuy tu vi không cao nhưng tư chất
tuyệt đối không kém, chỉ có điều là ăn chơi nhiều một chút thôi. Tiêu
Thu Phong trước giờ vẫn sử dụng kiếm, con thấy kiếm pháp của nó không
tệ, hay là Nhị thúc công cử ra một đệ tử trẻ tuổi nào đó đấu thử với Thu Phong một trận, nếu Thu Phong có thể chiến thắng bằng kiếm thuật, vậy
thì xin hãy cho Thu Phong một cơ hội ạ?

- Nhị đệ, đệ…

Tiêu Mạc Hối nóng lòng, đấu kiếm thuật? Tiêu Thu Phong tuy sử dụng
kiếm nhưng lười biếng tu luyện, kiếm thuật làm sao cao minh được?

Tiêu Mạc Tranh tỏ vẻ bất đắc dĩ an ủi nói

- Đại ca, cũng không còn cách nào khác, nhị thúc không tin vào tư
chất của Thu Phong, chúng ta chỉ còn cách chứng minh cho nhị thúc thấy.

Tu vi của Thu Phong không tốt bằng bất kỳ đệ tửchi thứ nào của Tiêu gia, ngoại trừ đấu kiếm ra thì cũng không còn môn võ nào để đấu nữa.

Mặt của Tiêu Mạc Hối từ trắng chuyển sang đỏ, nghẹn quá không nói được lời nào


Dương Thần thầm nghĩ, tên Tiêu Mạc Tranh này đang có chủ ý gì? Kẻ
ngốc cũng có thể nhìn ra được, nếu bản thân hắn là Tiêu Thu Phong thật
thì phải đánh với những người này thua là cái chắc, Tiêu Thu Phong có tư chất khỉ khô gì chứ?

Theo lý mà nói, Tiêu Mạc Tranh là em trai của Tiêu Mạc Hối, Tiêu Thu Phong đánh bại làm mất mặt Tiêu Mạc Hối thì lại gây thêm áp lực cho
Tiêu Mạc Vũ, cũng đâu ích gì cho Tiêu Mạc Tranh?

Nhất thời không hiểu nổi, Dương Thần đành tạm thời cho qua vậy.

Khuôn mặt nhăn nheo của Tiêu Mạnh Nhạc lộ vẻ dường như không thể kiên nhẫn hơn nữa

- Được thôi, nếu Mạc Tranh ngươi đã thay mặt cháu ngươi cầu xin như vậy, vậy thì ta sẽ xem kiếm thuật của nó thế nào

Kiếm giả là tổ tiên binh khí bách gia. Trong thái cổ tiên nhân, chỉ
có kiếm tiên độc bá tuyệt luân, những tu sĩ có thể sử dụng tốt kiếm
thuật thì tư chất tất nhiên không hề kém cỏi, mà còn xếp hạng cao trong
giang hồ.

Nói xong, Tiêu Mạnh Nhạc giơ tay ra, chỉ một đệ tử chi thứ Tiêu gia cách ông ta khá gần.

Chàng thanh niên này thoạt nhìn có vẻ rất trẻ. Da trắng nõn, môi
mỏng mày anh, tóc ngắn rất có nhuệ khí, sau lưng đeo một thanh phi kiếm.

- Đây là con trai của lão tam ta, Tiêu Dương Húc, nhỏ hơn Thu Phong năm tuổi, nhưng đã bước vào quỳ thủy sơ kỳ, là một trong những con cháu tài giỏi nhất của ta, sở trường là sử dụng ngự kiếm thuật, cứ cho nó
đấu với Thu Phong một trận vậy

Tiêu Mạnh Nhạc nói

- Nhị thúc công, Dương Húc là quỳ thủy sơ kỳ, trong khi đó Thu Phong đang ở ly hỏa trung kỳ, không công bằng đâu.

- Không cần lo, cháu sẽ khống chế chân khí ở giai đoạn ly hỏa trung
kỳ, tuyệt đối sẽ không làm bị thương Thu Phong đại ca đâu

Khóe miệng Tiêu Dương Húc thoáng hiện lên một nụ cười tà ác.

Tiêu Mạc Hối nhăn mày, chàng thiếu niên này giống như một mũi tên

nhọn chưa ra khỏi vỏ, toàn thân tản ra một luồng kiếm khí, rõ ràng là
một nhân vật thiên tài về kiếm đạo, thi đấu với loại người như vậy, con
trai của ông giống như một đống phân vậy.

Nhưng ông chỉ có một đứa con này, nó mà thảm bại thì mạch kế thừa này sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi

Lui cũng không được nữa, phải làm sao mới tốt đây?

- Đại ca, chuyện này Thu Phong sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt, huynh hãy để Thu Phong đi đi

Tiêu Mạc Tranh vỗ bờ vai của huynh trưởng

Cảnh này theo Dương Thần nghĩ, rõ ràng là làm bộ làm tịch, đi đến nước này, không phải do Tiêu Mạc Tranh đẩy đưa sao?

Để Dương Thần tin rằng Tiêu Mạc Tranh chỉ ngẫu nhiên đến đây thăm hỏi thì có đánh chết cũng không tin.

- Thu Phong sau này phải làm gia chủ, tự nhiên sẽ có bản lĩnh của
“con nhà tông”, giống đại ca vậy, trước giờ đã cao hơn một bậc so với
các huynh đệ chúng ta, như vậy chúng ta mới phục.

- Ta cũng không hy vọng Thu Phong có thể trong khoản thời gian ngắn
có thể đuổi kịp những con cháu này của ta, nhưng phàm nó có thể đạt được cùng một tu vi, có thể tiếp được mười chiêu trên tay của Dương Húc nhà
ta thì ta sẽ không nhắc đến chuyện thay thế người kế thừa nữa

Tiêu Mạnh Nhạc ngạo mạn nói

Tiêu Mạc Hối không còn cách nào, lần này nếu trốn tránh thì sau này
Thu Phong thật sự không còn tư cách tiếp nhận chức vị gia chủ nữa.

Mười chiêu… hy vọng thằng tiểu tử này có thể may mắn lọt qua

Chiến đấu đến cùng, Tiêu Mạc Hối vỗ vỗ vai của Dương Thần nói

- Thu Phong, tập trung tinh thần, không được khẩn trương, thi đấu tốt với Dương Húc nhé.

Dương Thần lập tức bắt chước dáng vẻ uất ức của Tiêu Phong một cách rất tài tình, vẻ mặt đau khổ nói

- Cha… cái này… Dương Húc đệ ấy đang ở quỳ thủy trung kỳ mà…

- Đồ khốn! Biết tu vi người ta tốt hơn mày, mày còn không biết tu
luyện cho tốt! Nó sẽ chỉ khống chế ở mức ly hỏa trung kỳ, mày sợ gì chứ! Cứ sử dụng kiếm thuật để tiếp chiêu đi!

Tiêu Mạc Hối tức đến nỗi chỉ muốn giáng cho hắn một bạt tay

Một đám đệ tử của gia tộc nhị thúc công đều quăng ánh mắt khinh bỉ.


Tiêu Mạc Tranh và Tiêu Mạnh Nhạc lại nhìn nhau, trong mắt hai người lộ ra nụ cười không dễ phát giác.

- Hôm nay, các trưởng lão của nhà ta cũng có mặt không ít ở đây,
Dương Húc, con không được nương tay, Thu Phong, con cũng phải toàn lực
chiến đấu, ta nghĩ các vị trưởng lão cũng sẽ đối đãi một cách công bằng

Tiêu Mạnh Nhạc lớn tiếng nói (.)com

Một đám các trưởng lão đi cùng với Tiêu Mạnh Nhạc tự nhiên cũng đồng thanh trả lời, họ thực sự cũng biết Tiêu Thu Phong gần như không có cơ
hội tiếp nhận địa vị gia chủ, chỉ là không ngờ, nhanh như vậy lại có
người không thể đợi được nữa bắt đầu gây chuyện.

- Đại ca Thu Phong, xin mời

Ánh mắt Tiêu Dương Húc tràn đầy khinh miệt nhưng động tác lại tôn kính mời mọc

Dương Thần giả vờ rất sợ sệt, mô phỏng nhân vật Tiêu Thu Phong sâu
tận xương tủy, trong lòng lén cười, màn kịch này đúng là một môn nghệ
thuật

Mọi người nhìn thấy

“Tiêu Thu Phong” chạy lên võ đài một cách sợ hãi rụt rè, đều lắc đầu ngao ngán.

Tiêu Dương Húc ưỡn ngực lên phía trước, thanh Thu hồng trường kiếm
“vụt vụt” bay ra, ánh sáng của kiếm lân lân giữa không trung, kiếm khí
cuộn thành vòng, lộ ra sự sắc bén.

- Thu Phong đạ ca, Phi diên bính này của đệ chẳng qua chỉ là phi
kiếm trung phẩm, chỉ được ở chỗ sắc bén và tốc độ nhanh, nghe nói đại ca có một phi kiếm trung thượng phẩm Mộc linh, có thể tập hợp linh khí của cây, công phòng kiêm bị, xin hãy xuất kiếm để tiểu đệ được mở mang tầm
mắt

Tiêu Dương Húc nói to những lời này, không khác gì nói với mọi
người, y không chỉ tu vi thấp mà phi kiếm cũng không bằng Dương Thần.

Dương Thần mới biết thanh kiếm đó gọi là Mộc linh, còn chưa từng
dùng mà, nhưng sao cũng được, từ chiếc nhẫn không gian lấy ra, rồi giả
vờ làm ra mấy động tác võ thuật đẹp mắt, múa mây mấy động tác giống hệt
của thái cực kiếm, thực ra cũng đã mê hoặc được mọi người, thoạt nhìn
chẳng ra chiêu thức gì cả.

- Đây là loại kiếm pháp gì? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tay lấy phi kiếm, chiến đấu với ngự kiếm thuật của Dương Húc sao?

Có người thì thầm, cũng có người đã “phì phì” cố nén cười, chuẩn bị xem vẻ mất mặt của đại thiếu gia nhà họ Tiêu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận