“Bà ngoại con lớn tuổi rồi, con giận bà làm gì? Trước kia bà từng tham gia quân đội, được người ta gọi là người đàn bà sắt thép.
Con nhịn ăn để đe dọa bà tất nhiên là không thành công rồi, bà chỉ thích mềm mỏng, không thích cương đâu.
Trước kia, mẹ con dẫn ba về nhà gặp bà ngoại, ba tới tận của rồi mà bà vẫn còn nói không muốn gặp.
Mẹ con không biết trời cao đất dày, nói bà không đồng ý thì ra trốn nhà đi với ba.
Đó, một câu đe dọa thế thôi mà ba không thể vào được cửa nhà họ Sở, bà ngoại con thả chó đuổi ba đi rất nhiều lần.
Sau đó, ban ngày ba tới quỳ với bà, ban đêm thì lên chùa quỳ, xin bà ngoại, xin Bồ Tát, qua nửa tháng thì bà mới cho ba vào nhà ăn cơm.
Vậy nên, con xem giờ có phải bà đối xử với con rất nhẹ nhàng hay không?”
Triệu Tầm Dữ im lặng một lát: “Màn cầu hôn của ba thật xuất sắc đấy.
Nhưng lúc đó ba là con lợn rừng muốn gặm cải trắng, còn con là đứa con duy nhất của mẹ, sao có thể giống nhau được?”
“… Tự con nghĩ đi! Tóm lại, con đừng giận dỗi bà nữa, chỉ khiến bản thân tức chết mà thôi.
Con nhịn đói hai ngày là do chính bản thân con, nhớ đừng khiêu chiến quyền uy của bà ngoại là được, con đã quên đây là cho con đi cải tạo lại rồi à?”
Triệu Khánh Đường lại nói: “Em gái có tốt với con không? Con phải sống hòa thuận với cô bé đó đấy.
Con phải cởi mở hơn với bà ngoại, bà bảo con làm gì thì con cứ làm cái đấy, cho dù bà có không gần gũi con nhưng bà cũng sẽ không làm hại con đâu.
Nếu thật sự không được, chờ khi nào có kết quả thi đại học, nếu điểm tốt thì con lại về.”
Triệu Tầm Dữ đổi tay cầm điện thoại, sự phiền muộn và mất mát biến mất: “Là ba nói đấy nhá, đợi kết quả thi đại học có thì con sẽ về!”
Biết mình đã dỗ được cậu, Triệu Khánh Đường lại nói: “Phải xem kết quả và biểu hiện của con nữa, việc gì cũng chiều, con lại tưởng rằng khắp thế giới này toàn lba của con mất.
Hóa ra là tự mình giận dỗi rồi thua cuộc, vậy mà đã khóc rồi, còn tưởng trâu bò thế nào cơ.”
“Ai… Ba, ba nói thật đi, con khiến người ta ghét đến thế à?”
“Ba thì rất ghét con đấy, nhưng ba thấy người ta thích con là thật mà.
Có một bạn học nữ á, ngày nào cũng chặn cửa đưa thư tình cho con; còn có những người anh em bạn bè của con, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp, còn nhuộm quả đầu đôi nữa, không phải à? Thêm cả anh họ của con, con xúi vài câu là việc gì nó cũng làm, hiện tại đã bị bác của con ném ra nam cực hay là bắc cực gì đó rồi, con nói nó có thích con không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...