Cô Vợ Nuôi Từ Bé


“Ba nói chuyện rất nghệ đấy nha.


“Ha ha ha ha ha, con trai ba là kẻ vạn người mê, ba tự hào không được à?”
Triệu Tầm Dữ lười đùa với ông.

“… Đúng rồi, ba.

Ngôi chùa mà ba đi lễ năm đó ở đâu vậy? Con nghĩ con cũng phải đi lễ!”
“Ở trên núi Nguyệt Lượng, đã nhiều năm rồi, không biết nó có còn ở đấy không? Con thử hỏi bà ngoại hay em gái xem, rồi bảo em gái dẫn con đi.

Sắp có kết quả thi đại học rồi, hai đứa lên đó làm lễ rồi ba sẽ tổ chức tiệc cho cả hai luôn.


Triệu Khánh Dường trò chuyện với cậu một lúc nữa, khi đã chắc chắn rằng cảm xúc của cậu ổn định thì tắt máy.


Tâm sự của Triệu Tầm Dữ được giảm bớt, cậu ngồi bật dậy đi gội đầu tắm rửa.

Cậu gội đầu xong cũng không thèm sấy tóc, lấy khăn lông lau vài cái rồi vắt lên vai, sau đó đi xuống nhà.

Sở Tri Lục vẫn đang xem TV.

Cậu ngồi xuống cạnh Sở Tri Lục, một giọt nước nhỏ từ mái tóc của cậu, rơi xuống cánh tay trắng nõn nà của Sở Tri Lục.

Hơi nhột.

Triệu Tầm Dữ nhìn đĩa cá cay nhỏ ở bàn trà, không hỏi trước đã lấy một miếng cho vào miệng.

“A Lục à, cậu có biết ngôi chùa ở trên núi Nguyệt Lượng nhiều năm trước không, ngôi chùa đó vẫn còn chứ?”
Triệu Tầm Dữ nghĩ thoáng, đồng thời đó cũng là một cảm xúc tích cực đáng để cậu khẳng định, giữ gìn cô em gái này.


Tiếng gọi em gái không hề giả chút nào, thể hiện sự kiên định và tán thành của cậu.

Sở Tri Lục không quen bị cậu gọi thế, ngẫm một lát mới trả lời cậu: “Còn, nhưng rất ít người tới, khá đổ nát.


“Vậy mai cậu có rảnh không? Có thể dẫn tôi tới làm lễ được không?”
Sở Tri Lục nhíu đôi mày đẹp lại: “Nhưng mà, đó là chùa Quan m Tống Tử mà.


Nghe nói, mười mấy năm trước, hương khói nơi đó vẫn còn rất nghi ngút, nhưng sau này trong huyện có ngôi chùa tốt hơn to hơn, mà đường tới núi Nguyệt Lượng thì lại mất hai tiếng đồng hồ, hơn nữa thanh thiếu niên ngày nay cũng không tin mấy thứ này, dần dần ngôi chùa ở trên núi Nguyệt Lượng đã trở nên hoang vắng.

“A? Vậy mà ba tôi kể lúc trước khi muốn cưới mẹ tôi, ông đã phải quỳ trước chùa ở núi Nguyệt Lượng đó nửa tháng thì bà ngoại mới đồng ý? Có phải còn ngôi chùa nào không?”
“Không có, núi Nguyệt Lượng chỉ có một ngôi chùa Quan m Tống Tử thôi.


“Vậy thì tôi cũng đi lễ thử, có lẽ không khác gì lắm, ba tôi cầu được nhân duyên cơ mà.

Họ kết hôn hai năm mới sinh tôi, có lẽ các Bồ Tát cũng sẽ truyền lời cho nhau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận