Hà Nam bình tĩnh lại, mở máy tính lên, mười ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, trực tiếp đột nhập vào hệ thống giám sát, xóa sạch mọi dấu vết những nơi mình đi qua.
Cô rời đi một cách gọn gàng sạch sẽ đúng như khi cô đến Ông chủ,
"bà chủ rời đi rồi!”
Sáng sớm hôm sau, Trần Lâm Dụ nhận được tin, từ bệnh viện trở về biệt thự.
Khoảnh khắc đẩy cửa căn phòng ra, liền ngửi thấy một mùi thơm tươi mát và dễ chịu của hoa hồng, đây là mùi trên người Hà Nam,
ngửi ba năm anh đã quen với nó.
Anh rất ít khi đặt chân vào phòng ngủ chính, nơi đây tất cả đều do Hà Nam tự tay trang trí, màu sắc cũng khác với những căn phòng khác, khăn trải giường màu vàng tươi toát lên vẻ ấm áp yên tĩnh, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, là phong cách của cô.
.
Chỉ là anh không dừng lại, càng không có hứng thú thưởng thức, mà đi thẳng đến đầu giường.
Trên thỏa thuận ly hôn, người phụ nữ đã ký tên, còn tấm séc mười triệu do chính tay anh ký vẫn giữ nguyên đặt ở đó.
Đầu giường đặt một con dấu khắc hình hoa hồng tinh xảo trong suốt, phía dưới có khắc bốn chữ lớn.
“Dấu Trần Lâm Dụ ”,
Hoa hồng trắng ở mặt bên cạnh được khắc sống động như thật, tay nghề không tầm thường, anh không kìm nổi sờ một chút, ngọc là ngọc trắng Hòa Điền cực chất lượng, sáng và trong suốt, đặt trong lòng bàn tay hơi lành lạnh, dưới đế còn có một đường vân màu đỏ, trông giống như một đóa hoa hồng nở rộ duyên dáng dưới ánh mặt trời, vừa kỳ diệu vừa xinh đẹp.
Cô thích hoa hồng, anh biết, trong sân có trồng một khoảng nhỏ, nhưng anh chưa từng tặng cô bó nào.
Có một tấm thiệp dưới con dấu, anh cầm lên, mở ra, chỉ thấy bên trên viết dòng chữ xinh đẹp:
“Chúc mừng kỷ niệm ba năm, anh Dụ, tạm biệt”.
Trần Lâm Dụ nhìn hai hàng chữ đó, mắt khẽ nheo lại, nhìn vào cuốn lịch đặt ở đầu giường, ngày mùng mười tháng tư âm lịch hình như là ngày bọn họ đăng ký kết hôn, nháy mắt đã qua ba năm
Cầm ngọc trắng Hòa Điền giá trị không nhỏ trên tay, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ:
"Cô ta lấy tiền ở đâu ra?”
Tiền sinh hoạt hàng tháng anh đưa cho cô không ít, nhưng tiền đó cô rất ít khi động đến, theo cách nói của người phụ nữ đó là cô ở nhà, không lo cơm ăn áo mặc, không có chỗ tiêu tiền, trong tài khoản cũng không có khoản chi lớn.
Trần Lâm Dụ nghe trợ lý báo cáo, ánh mắt lộ ra vẻ kín kẽ, trầm giọng nói:
“Kiểm tra xem cô ta đã đi đâu.
Chú ý đến hành động gần đây, nếu thật sự là đối thủ cài cắm vào, nhất định phải bắt người về cho tôi”.
Xuất thân nông thôn, mồ côi không cha không mẹ – Lê Hà Nam, thật sự như thế sao?
***
Ba ngày sau, thành phố Nam.
Trụ sở chính của tập đoàn Lê Thị đặt tại cao ốc Quảng Mậu khu CBD hôm nay có thể nói là nhốn nháo rối loạn, nhân viên công ty vội vã chạy vào trong công ty, các quản lý cấp cao đã xuống sảnh tầng một từ sớm để chờ tổng giám đốc mới đến.
Mới hôm kia, tập đoàn Lê Thị đứng trên bờ vực phá sản, cổ phiếu lao dốc bất ngờ hồi sinh, được một ông chủ lớn thần bí mua lại với giá cao, các nhân viên giữ được công việc, nhưng đồng thời cũng rơi vào sự hoang mang khác.
Tổng giám đốc mới là ai, là nam hay nữ, lai lịch như thế nào, không nghe được chút tin tức gì sao?”
“Đừng nói chúng ta, đến cấp quản lý cũng không biết thân phận của tổng giám đốc mới, nếu không sao lại nói rồng thần thấy đầu không thấy đuôi* chứ, hy vọng là một anh chàng đẹp trai, mau cho một vị tổng giám đốc bá đạo đến cứu vớt tôi đi!”
* Chỉ sự bí ẩn.
“Mơ mộng hão huyền, nhỡ ra là sếp nữ thì sao”.
Cô đừng giỡn nữa, sao có thể chứ
Thà cô nói cô cả nhà họ Lê sống lại…”
“Đến rồi đến rồi! Đừng nói nữa!”
Mọi người nín thở chờ đợi, ánh mắt đều nhìn về phía cửa lớn, trong lòng chợt nổi lên cảm giác lo lắng, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa, phó tổng giám đốc đích thân bước tới mở cửa, một người từ trên xe bước xuống.
Nói chính xác là một người phụ nữ.
Đôi giày cao gót màu đen cao mười phân chạm đất trước, sau đó một người phụ nữ với mái tóc ngắn gọn gàng cùng bộ âu phục màu trắng xuống xe, từ từ đứng thẳng, trang điểm tinh tế tôn lên dung mạo xinh đẹp.
Các quản lý cấp cao của công ty, những nhân viên đã làm việc ở tập đoàn Lê Thị gần mười năm nhìn khuôn mặt quen thuộc này liền kinh ngạc thất thanh kêu lên:
“Cô, cô cả…”
Hà Nam đứng ở cửa tập đoàn Lê Thị, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Hi, lâu lắm không gặp”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...