"Mẹ, con hầm gà hiếu kính mẹ với ba cũng có vấn đề? Được rồi, con còn phải chạy về ăn cơm chiều, mẹ với ba ăn cho ngon nhé." Nói xong, Từ Hương Quyên lấy chén không, dẫn một lớn một nhỏ trở về, cũng mặc kệ mẹ cô mắng ở đằng sau như thế nào.
Người một nhà rốt cuộc có thể ăn cơm được, Chu Trình Ninh ăn được thịt gà, lập tức lý giải tâm tình tâm tâm niệm niệm ăn gà của Qua Qua.
Đừng có nói thịt gà, cảm giác xương gà cũng có thể lấy làm thịt mà ăn, Chu Trình Ninh ăn 3 miếng, luyến tiếc ăn thịt tiếp, nên múc nước canh nồng đậm trộn cơm, đây tuyệt đối là một bữa tốt nhất mà anh từng ăn từ lúc sống đến bây giờ.
"Quyên em ăn mấy miếng thịt đi, không cay." Anh biết vợ mới vừa sinh con xong, không thể ăn cay, cho nên khi ở phòng bếp đã cố ý nói với Qua Qua thêm cay thì không ăn được.
Thịt gà này ăn cũng không cay, vợ hẳn là có thể ăn được.
Từ Hương Quyên không phải từ nhỏ đã sống khổ rồi về sau còn trở thành cái ấm sắc thuốc ăn không ngon như Chu Trình Ninh, cũng không giống với Qua Qua bây giờ chỉ có 3 tuổi, chỉ từng ăn thịt ở nhà bà ngoại có một lần, mỹ thực cô từng ăn không ít, nên không có đặc biệt thèm thuồng với gà hầm, hơn nữa vừa sinh con được 2 tháng, còn chưa thể ăn đồ hương vị nặng như này, "Em không ăn, giờ dầu với cay còn không thể đụng vào, anh với Qua Qua ăn đi, em ăn trứng là được."
Canh trứng chẳng có vị gì, một lớn một nhỏ cơ bản là không chạm vào, đều do tự Từ Hương Quyên giải quyết hết, củ cải khô cô cũng không ăn, cái này không thể ăn khi còn trong lúc cho bú, gắp ra là để cho một lớn một nhỏ giải ngấy.
Cũng chỉ có ông lớn gắp 2 miếng ăn, cô nhỏ thì chạm cũng chưa chạm.
Củ cải khô này tự cô muối nên tự cô quen thuộc, nó hơi chua, ăn với cháo với cơm đều không tồi, đời trước cũng có không ít hàng xóm cách vách hỏi cô muối như thế nào.
Mấy món ăn khác về sau cô mới học, nhưng ướp củ cải khô thì sớm đã biết.
Thấy hai cha con ăn cơm ăn đến ngon lành, Từ Hương Quyên nghĩ, lần sau lại xào thịt, vẫn là phải xào một đĩa rau, chỉ ăn thịt không thì không khỏi ngấy.
"Qua Qua đừng ăn, ăn nữa thì ngày mai liền không có ăn."
Tiểu nha đầu người nhỏ mà khẩu vị không nhỏ, này đây cũng không biết đã bụp mấy miếng thịt rồi, A Ninh cũng vậy, chính mình không ăn được mấy miếng, cứ gắp thịt vào chén con gái hoài.
Nghe thấy ngày mai không được ăn, Qua Qua dừng miệng lại, "Ngày mai vẫn muốn ăn ó o."
"Thịt này là càng về sau càng ngon, mai mẹ cho lên trên cháo chưng cho con, càng ngon hơn."
Giữa trưa mai nấu cháo, để một cái ngăn hấp ở bên trên nồi sắt, thịt thì bỏ lên chưng nóng trên đó.
Qua Qua ngọt ngào nói: "Mẹ tốt."
"Cho con ăn thịt chính là mẹ tốt, không cho con ăn thì là mẹ hư? Sói mắt trắng nhỏ*."
*: Bạch nhãn lang – Đây là từ chỉ những kẻ vô ơn bội nghĩa, tàn bạo.
Cuộc sống của nhà bọn họ còn xem như tốt, sân sau nhà có cái vườn rau, Từ Hương Quyên sinh con xong rồi chăm con, có tinh lực rất nhiều thì liền đi bán rau lúc đi họp chợ ở trấn trên, bây giờ rau giá rẻ, cân là lấy mấy phân để tính, rất ít, nhưng cũng là một bút thu nhập, chồng cô làm giáo viên ở trấn trên, một tháng tiền lương có 37 tệ, cô đều để dành đây, trước đó còn dành dụm phiếu gạo phiếu dầu.
Cũng chẳng biết là sao lại thế nữa, đời trước tuổi cô càng lớn, càng dễ mơ thấy chuyện thời tuổi trẻ, dù cho không mơ thấy, cô cũng nhớ rõ rành mạch, tiền lương của chồng cô mỗi tháng là bao nhiêu, khi nào thì tăng lương, đều có ấn tượng cả.
Nhìn thấy ông chồng nhà mình thời tuổi trẻ, thế mà không cảm thấy bọn họ đã rất nhiều năm chưa gặp, mà tựa như buổi sáng mới bảo anh mang theo lương khô với hộp cơm đến trường học, buổi chiều đã trở lại, cả nhà ở bên nhau ăn cơm.
Nói tới tiền, bây giờ dần dần không cần phiếu nữa, vẫn là tiền thực tế hơn, lúc có phiếu thì phiếu cũng nắm chặt trong tay cô.
Ông chồng trong nhà thành thật, không giấu tiền, phiếu lương hàng tháng đều đưa cho cô thu, trên người một phân tiền cũng không giấu, khi giặt quần áo thì móc ra sạch sẽ lắm.
Không giống Qua Qua, tuy không có tiền giấu trong túi, nhưng cả ngày chẳng biết mò đâu ra hòn đá nhỏ với chuồn chuồn châu chấu, cứ giấu vào trong túi hoài, cô cũng chẳng biết đã nói bao nhiêu lần, loại tình huống này phải đến khi con bé học tiểu học mới đỡ chút.
Đời trước vào lúc này, cô kiếm tiền dành dụm tiền đều vì 2 đứa con, nhưng tiền của con về sau đều xài hết trên việc chồng uống thuốc nằm viện, cuối cùng chồng vẫn là đi vào lúc Ngưu Ngưu 13 tuổi.
Không nói tới tiền, sau khi chồng đi rồi trong nhà một nghèo hai trắng, cô còn có nhà mẹ đẻ tiếp tế, chờ ngày tháng tốt hơn chút rồi, cô tiếp tục tích góp chăn bông với chậu rửa mặt.
Khi trẻ thì xài một bộ phận của hồi môn của mình, lúc ấy nghĩ rằng, còn dư lại thì tích góp cho con gái dùng khi xuất giá.
Trong lúc chồng bệnh, trong nhà có thể bán đều bán, chờ chồng đi rồi, trong nhà không có chi tiêu lớn nữa, cô vẫn có thói quen tích góp của hồi môn cho con gái, nhưng mà lại mấy năm về sau, người trẻ tuổi lại chẳng hiếm lạ đồ vật mà mẹ tích góp, cả ngày nói có thể mua, không cần trong nhà mang cho, phiền toái.
Nếu con gái không cần, thế thì khỏi tích góp.
Một lớn một nhỏ cảm thấy mỹ mãn mà ăn xong cơm chiều, lớn thì dẫn nhỏ đi rửa chén đũa trong phòng bếp.
Nước ấm trong vại được múc ra rửa mặt ngâm chân, chân Qua Qua đạp lên chậu rửa chân, "Ba, ó o ngon, về sau đều ăn."
Sợ con gái ăn lần này, về sau liền nhớ thương lấy, quấy cho trong nhà không yên, Chu Trình NInh nói với con gái, "Về sau đừng có quậy mẹ nói muốn ăn ó o biết chưa? Mẹ cho con ăn con mới ăn, mẹ không cho liền không thể ăn, cũng không thể đòi hỏi mẹ, bây giờ mẹ chăm em trai rất mệt, ó o trong nhà còn phải đẻ trứng cho con với em trai ăn."
Qua qua: "Trứng ó o không ngon, ó o ngon, Qua Qua với Ngưu Ngưu không ăn trứng, ăn ó o."
Chu Trình Ninh đã dạy con gái đọc là gà, không đọc ó o, nhưng con gái cứ thích đọc ó o, anh cũng không cưỡng bách sửa lại, liền đọc theo.
Từ Hương Quyên mới vừa vào phòng bếp liền nghe thấy lời này, "Ngày mai mẹ làm món ngon khác cho con, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ba còn phải đi đó."
Chồng cô buổi sáng đều là 7 giờ ra cửa, đi bộ phải đi hơn nửa tiếng mới đến cao trung trấn trên.
Xe khách thì có đó, nhưng không phải xuất phát trực tiếp từ trong thôn, phải ra khỏi thôn đi đến chỗ chuyên dừng xe ở trấn trên, đã thế còn một ngày chỉ có một chuyến qua lại, buổi sáng 8 giờ ca thứ nhất đến huyện thành, buổi chiều 4 giờ về trấn trên, trên đường không cho ngừng.
Cái xe khách này có mà như không có vậy, trong nhà cũng không có xe đạp, nên chẳng phải chồng cô phải tự mình đi bộ đến sao.
Trước kia không cảm thấy, về sau giao thông tiện lợi, Từ Hương Quyên đi chợ mua đồ ăn cũng phải ngồi xe bus 1 trạm mới lại xuống xe, giờ đây cảm thấy mỗi ngày cuốc bộ đi đi về về gần 2 tiếng nên không trách chồng cô gầy được, đây là đi bộ cho gầy.
Buổi tối ngủ, Từ Hương Quyên sắp xếp vị trí, "Anh đắp một cái chăn, Qua Qua ngủ đằng kia."
Giường nhà bọn họ rất lớn, chồng cô thân cao chân dài, vẫn là ngủ một mình một cái chăn thì hay hơn, về phần Qua Qua thì ngủ một đầu khác, Ngưu Ngưu thì liền để chính giữa cô với chồng cô.
Qua Qua người nhỏ, Ngưu Ngưu càng nhỏ, để hai đứa nhỏ đều ở chính giữa, ấy thật lại không xung đột gì.
Cả nhà chỉ có một mình con bé ngủ một đầu nhưng Qua Qua cũng không quấy, mà ôm gối đầu nhỏ của mình dẫm lên chăn liền đi qua.
Vì để Từ Hương Quyên chăm con cho tiện, Chu Trình Ninh đều là ngủ bên trong nhất, trước kia, người một nhà 4 người một cái chăn, Từ Hương Quyên cảm thấy hai đứa bé để ở giữa ba mẹ cũng không chiếm chỗ, nên cũng không biết ông chồng nhà mình vẫn luôn đang cảm lạnh, lâu rồi còn phát sốt cao một lần, cô dẫn đi xem trung y ở trấn trên.
Trung y cho cô mấy thang thuốc bảo cô sắc uống mỗi ngày, mỗi ngày uống trung dược, mà bệnh căn cũng chính là lúc này hoàn toàn rơi xuống, thuốc mà người trung y kia khai căn bản là cũng không trị được sốt cao, nhưng khi đó cô lại tin lắm, người trong thôn với trên trấn cũng tin lắm.
Lúc đó chồng cô sốt đến mặt đỏ bừng, cô đều đau lòng muốn chết, sắc trung dược mấy ngày, chăn thì đắp nóng, sốt thì lùi đó, nhưng cơ thể thì hoàn toàn hỏng rồi, không được mấy năm thì ho khan cũng có thể thấy máu.
Còn nhớ rõ đời trước cô có cãi nhau với Qua Qua đã là người lớn một trận, tính tình hai mẹ con đều quật đều cường thế, Qua Qua nói không lựa lời: "Mẹ! Ba, người có thể nghe lời mẹ nói đã không còn nữa, tính tình của mẹ phát cho ai chứ? Con đã kiếm tiền rồi, không cần phải nghe lời mẹ nữa, em trai qua mấy năm nữa cưới vợ về nhà, cưới vợ rồi quên mẹ, mẹ quản đông quản tây, ai để ý mẹ?"
Trừ bỏ lúc chồng mất Từ Hương có khóc mấy ngày, về sau mang theo 2 đứa con làm quả phụ thì không còn khóc nữa, ồn ào một trận này với con gái, nghe lời con gái nói, ban ngày cố ngoan cố cứng cổ, buổi tối trước khi ngủ lại nhịn không được mà khóc.
Cô khổ hơn phân nửa đời a, nhưng con gái nói không phải đúng sao, trừ bỏ A Ninh nhà cô, ai còn nguyện ý cho cô quản, ai còn nguyện ý để ý cô chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...