Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80


Mẹ con rốt cuộc là không có thù qua đêm, ngày hôm sau Qua Qua liền tìm cô xin lỗi, hòa hảo như lúc ban đầu.

Chỉ là buổi tối hôm kia Từ Hương Quyên suy nghĩ rất nhiều, tính tình thu liễm lại không ít, con cái lớn rồi, cánh cũng cứng, cô mặc kệ, quản cũng là ngột ngạt cho mình.

Trước lúc ba nó đi, trọng tâm của cô đã ở trên người con rồi, sau khi ba nó đi rồi, cô hoàn toàn đặt trọng tâm trên người con cái, này đây không phải sao, con lớn không đeo mẹ, không đáng tin cậy, cô chăm bẵm hai đứa con cho học hành cho ăn cơm mặc quần áo, cuối cùng còn thành ra cô không phải.

Chu Trình Ninh không nghĩ tới mình sẽ có cái chăn, hôm nay vợ vừa là hầm gà vừa là cho anh một cái chăn, sao lại thế nhỉ?
Trong phòng còn sáng lên đèn dầu hỏa, Ngưu Ngưu no rồi liền ngủ, thường thường ngủ 2-3 tiếng tỉnh 1 lần, Từ Hương Quyên thấy Qua Qua đã tự mình chui vào ổ chăn nằm ngay o chuẩn bị ngủ, bèn xốc chăn Chu Trình Ninh lên, vỗ vỗ ông chồng sững sờ còn chưa biết chui vào ổ chăn.

Chu Trình Ninh bây giờ hoàn toàn là trạng thái chẳng biết làm sao, tay chân cũng không biết để chỗ nào, y như người gỗ ấy, nghe lời Từ Hương Quyên chui vào ổ chăn.

Vợ chồng bọn họ đã chừng 10 tháng rồi không cùng phòng*, ý vợ là ý kia sao?
*: cách nói tránh đi cái việc đó đó.

Từ Hương Quyên chỉ là có chuyện muốn nói, không muốn làm cái khác, "Em mua cho anh chiếc xe đạp, về sau anh cũng có thể cưỡi xe đạp đi làm."
"Không...!không cần, không xa." Còn phải mua xe đạp cho anh!
Xe đạp đắt cỡ nào a!

"Sao lại không cần? Anh đi bộ cần hơn cả nửa tiếng, lái xe thì mười mấy hai chục phút là được rồi, mua xe đạp thì anh cũng có thể chở người một nhà chúng ta."
Chồng cô bắt đầu bệnh vẫn là vào 2 năm sau, giờ cô phải dự phòng, làm tốt công tác giữ ấm, nuôi cho thân thể rắc chắc vào.

Về phần cái khác, như giao thông chẳng hạn, nếu muốn cô phải đi bộ một hai tiếng mỗi ngày, cô chắc chắn chịu không nổi, trong phạm vi khả năng cho phép, vẫn là muốn cho ông chồng nhà mình điều kiện tốt chút.

Giờ cũng năm 85 rồi, vào thập niên 60-70 mà trong nhà có cái xe đạp có lẽ mọi người còn hiếm lạ, cũng đã thời đại nào rồi, mua cái xe đạp thì có sao?
Chị cô năm 75 gả chồng cũng có tam chuyển một vang 32 chân lễ hỏi*, xe đạp sớm đã có, chị còn để lại xe đạp trong nhà, nhà mẹ đẻ cái gì cũng có, nếu mà chính cô muốn kết hôn, liền cảm thấy nhà trai đưa lễ hỏi đưa tiền là được, tiền thực tế.

*: tam chuyển một vang là bộ tứ những vật dụng là – radio, xe đạp, máy may và đồng hồ.

Còn 32 chân lễ hỏi là chỉ 8 bộ đồ nội thất bao gồm giường, tủ, bàn ghế và ghế sofa.

Tiền thì thực tế đó, nhưng không có xe thì bất tiện a, cũng không thể hỏi ba mẹ đòi xe đạp được, xe đạp nhà ba mẹ đều rỉ sắt hết, đạp kiểu gì?
"Mua xe đạp, trong nhà liệu có đủ cơm ăn không?"
Chu Trình Ninh là đói từ nhỏ đến lớn, trước đó là sống một mình, thuê ký túc xá ở trường, điều kiện kém, tắm rửa với đi vệ sinh đều là công cộng, ba mẹ anh lại mặc kệ anh, chính anh có học bổng để dành khi ở Hoa Đại*, sau khi đi làm thì mỗi ngày chỉ cơm màn thầu rau xanh cải trắng, ngẫu nhiên thèm thì ăn bữa thịt, biết tiền chịu nổi tiêu xài, một tháng anh phải tiêu tốn 10 tệ, bây giờ là cả gia đình, vợ không cần anh nhọc lòng chuyện tiền nong, nhưng anh cũng không xác định có thể mua nổi một xe đạp động một cái là trên cả trăm không.

*: Mình thiệt bó tay không biết đây là trường nào, cũng chắc vì đây là thế giới trong truyện, nên không có thật nhể? Nếu mà là thật, chính mình đánh bạo đoán thử chắc là Thanh Hoa.


Lúc trước bác gái Tiền giới thiệu đối tượng cho anh, đều có nói rõ điều kiện cả, 800 tệ tiền lễ hỏi, tiền anh tích góp đã có 1200 rồi, chính anh có thể cưới vợ, điều kiện dừng chân bên trường trung học đây quá ác liệt, anh cũng muốn có vợ con ấm áp đầu giường, nên đáp ứng bác gái Tiền gặp nhau thử.

Này đây vừa gặp mặt, cô vợ với đôi mắt sáng xinh đẹp nhà anh liền thò qua bên người anh ngửi ngửi, làm hại anh cho rằng trên người mình có mùi gì thúi, trước lúc ra cửa anh đã tắm rồi, còn cố ý tẩy xà phòng 2 lần, bị ngửi đến mặt đều thẹn đỏ cả, lúc này liền nghe thấy vợ nói với bác gái Tiền, rồi, chính là anh.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy, có thể giao ra hết tiền tích góp 1200 của mình luôn.

Nhưng đừng nói 1200, kết hôn 3-4 năm rồi, dù cho có 2200 cũng tiêu xài không còn bao nhiêu rồi đi.

Từ Hương Quyên: "Việc ăn cơm anh khỏi lo, sẽ không bị đói, đủ, còn phải làm cái giường cho Ngưu Ngưu nữa, ngày mai em vẽ bộ dáng, hôm sau anh mang theo, lúc tan tầm tiện đường hỏi thợ mộc Trần trong thôn một chút xem làm một cái giường nhỏ như thế bao nhiêu tiền."
"Anh biết rồi." Chu Trình Ninh muốn hỏi hôm nay là ngày mấy, như nào lại......!
Kết quả vợ rời khỏi ổ chăn, dém dém góc chăn cho anh, tắt đèn dầu hỏa, sờ soạng đi qua cùng một cái ổ chăn với Qua Qua và Ngưu Ngưu.

Qua Qua ngủ không có tướng ngủ, còn cướp chăn nữa, một đầu một người thì lại thật để con bé ngủ đến thoải mái, người lớn cũng có thể ngủ thoải mái.

Vợ rời khỏi ổ chăn, trong lòng Chu Trình Ninh mất mát không thể nói, nói với chính mình rằng hôm nay đã đủ thoải mái rồi, không thể không biết đủ giống Qua Qua vậy.


...!
Sáng sớm Từ Hương Quyên đã dậy, quấy bột loãng làm bánh trứng gà, giờ trong nhà không TV không di động, tối lại ngủ sớm, rạng sáng 4-5 giờ đã dậy cũng sẽ không buồn ngủ là bao.

Lấy mấy quả trứng gà từ trong hũ tích góp trứng gà, bột mì thêm trứng gà và nước quấy thành bột loãng, trong nhà có chảo đáy bằng, chỉ là trước kia không tráng bánh, chả thế nào dùng, giờ cũng dơ đến kỳ cục, nên trực tiếp dùng nồi sắt làm cho xong, tuy làm ra xấu xấu, nhưng cũng có thể ăn, bột loãng trước hết để đó, Từ Hương Quyên cắt một bó hành dại trong sân, tẩy rửa sạch sẽ rồi cắt nhỏ để ở một bên.

Chu Trình Ninh không có việc gì liền nghe vợ phân phó, gọt 2 củ khoai tây dùng dao bào bào sợi, sau khi chuẩn bị tốt khoai tây sợi thì liền đi nhóm bếp.

Khoai tây sợi thì Từ Hương Quyên xào trước, xào đến mức độ có thể trực tiếp ăn, vẩy chút hành thái rồi múc ra cho vào chén.

Chu Trình Ninh nhóm bếp đã ngửi thấy mùi hương khoai tây sợi, nghĩ rằng vợ rốt cuộc làm sao vậy, thế mà cứ làm món ngon hoài.

Trước kia, trong nhà cơ bản là cơm hoa màu với rau vườn, gia vị thì trong nhà có, nhưng vợ nói đắt, nêm nếm chỉ nêm có một chút, nêm một chút thì anh cũng ăn không ra vị gì, hơi nhạt, lại nữa chỉ là mì tươi canh suông nước lã, cái này cũng chẳng có hương vị.

Thì ra nêm đủ gia vị lại ngon như vậy, chắc chắn cũng cho đủ dầu, trước đó khi nấu ăn anh đã thấy vợ nấu rồi, cho dù bỏ dầu cũng chỉ bỏ một chút, chín thì toàn dựa vào lật xào mấy cái rồi cho nước nấu chín thôi.

Từ Hương Quyên bắt đầu tráng bánh, bánh trứng chín nhanh, được được rồi thì liền cho khoai tây sợi vào trong, vẩy nhiều chút hành thái, lấy xẻng gấp hai bên bánh trứng lại, rất nhanh là liền múc ra.

Loại nồi sắt lớn này chính là không tiện lợi bằng bếp gas, cô chỉ có thể bảo Chu Trình Ninh chỉnh lửa nhỏ chút, bằng không lửa mạnh quá thì bánh trứng dễ cháy, mà không cháy cũng già mất rồi.


"A Ninh, anh ăn bánh trước đi, em tiếp tục làm mấy cái nữa." Cái bánh thứ nhất là làm cho Chu Trình Ninh ăn.

Bánh trứng chiên đến vàng sáng thơm mềm, còn bốc hơi nóng, Chu Trình Ninh cắn xuống một miếng, ngửi thôi đã thấy ngon, ăn vào càng ngon.

Bánh tựa hồ còn mang theo nước, cắn vào thấy non...!Cái bánh này cần bao nhiêu trứng gà nha.

Sao vợ lại nỡ cho anh ăn nhỉ, cái này cho Qua Qua ăn có thể ăn mấy bữa.

Qua Qua là tự mình dậy, phát hiện ba mẹ không ở trên giường liền lật người xuống giường đi tìm ba mẹ.

Từ Hương Quyên thấy tiểu quỷ tham ăn trong nhà tới phòng bếp, dùng giấy bản kẹp cái bánh trứng nhỏ cố ý làm cho con bé, đưa cho nó.

"Mẹ, thơm, ăn ngon." Bánh trứng trong tay Qua Qua đã chẳng thế nào nóng phỏng, có thể trực tiếp xuống miệng, ăn vào miệng còn không quên khen mẹ.

Từ Hương Quyên tráng 3 cái cho Chu Trình Ninh, Chu Trình Ninh đều ăn hết rồi, lúc này uống cháo, cháo vẫn là cháo trứng gà nữa, cô đánh 2 quả trứng vào, không cho muối, rất nhạt, đúng là thích hợp cho mình ăn, "Đây là làm từ trứng gà, nếu Qua Qua vẫn luôn muốn ăn gà, về sau liền không có cái này ăn nữa."
Ăn ó o hay là ăn trứng ó o, cô bé nhỏ rối rắm một lát, ó o trong nhà hình như chỉ có 3 con, ăn hết rồi liền không có, trứng ó o thì mỗi ngày mẹ đều đi nhặt, cô bé nhỏ cuối cùng nói: "Không ăn ó o, ó o mỗi ngày đều có trứng, mỗi ngày ăn cái này."
"Rồi đó, về sau đừng có quậy với mẹ đòi ăn gà, buổi chiều mẹ chưng màn thầu cho con ăn."
Lại có ăn, Qua Qua: "Mẹ tốt.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận