Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 27:
 
“Anh với nhà họ Hoắc ở Tứ Cửu thành... có quan hệ gì không?”
 

“...”
 
Nghe cô nói vậy, Hoắc Tuấn hơi nhướn mày ngạc nhiên.
 
“Em biết Hoắc gia.”
 
“Biết.” Tần Khả gật đầu.
 
“Thế ai nói cho em biết tôi với Hoắc gia có quan hệ?” Hắn nheo mắt, “Hoắc Cảnh Ngôn?”
 
Im lặng giây lát, Tần Khả lắc đầu, “Thầy ấy chỉ nói hai người có quen biết.”
 
“Không nói gì khác?”
 
“Ừ.”

 
“... Thế làm sao em biết về nhà họ Hoắc?”
 
Khi nói tới câu này, cảm xúc trong đôi mắt đen sậm kia trầm xuống rõ ràng, ngay cả nụ cười cũng lạnh đi.
 
Tần Khả lặng yên không lên tiếng, nhìn hắn.
 
Hai người cứ thế đối diện vài giây, lát sau cô mới từ từ hạ tầm mắt, “Tôi không thể nói cho anh biết được, nhưng tôi có biết. Tôi biết thầy ấy có quan hệ với nhà họ Hoắc, vì thế nghe thầy ấy bảo hai người có quen biết, tôi bèn tới hỏi anh.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn thấp giọng cười.
 
Tiếng cười ấy hòa lẫn nền nhạc ồn ào, có cảm giác nặng nề như kim loại lắng đọng.
 
Tần Khả hốt hoảng, tới khi hoàn hồn lại, Hoắc Tuấn đã cúi phủ xuống trước người cô, khoảng cách giữa hai người kéo lại gần sát.
 
Ở khoảng cách này, Hoắc Tuấn có thể thấy rõ ảnh ngược của chính mình trong đáy mắt cô, hắn cười hỏi:
 
“Không nói cho tôi biết vì sao em biết tới Hoắc gia, lại tới hỏi tôi với Hoắc gia có quan hệ gì, có phải không công bằng lắm hay không, Tần Khả?”
 
“...”
 

Tần Khả mím môi.
 
Cô bối rối dời mắt đi. “Xin lỗi... Nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi.” Cô lần nữa ngẩng lên nhìn hắn, “Lúc trước anh nói, chỉ cần tôi theo anh tới, bất kể dù tôi hỏi chuyện gì anh cũng sẽ trả lời.”
 
“Đúng, tôi có nói vậy.”
 
Hoắc Tuấn híp mắt, nở nụ cười biếng nhác.
 
“Em xác định chỉ hỏi chuyện này?”
 
“... Ừm.”
 
Tần Khả gật đầu thật mạnh, đồng thời siết chặt đầu ngón tay trong vô thức.
 
Cô gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi mỏng mà đẹp đẽ của hắn, chờ đợi hắn nói ra đáp án mà cô lo sợ nhất.
 
Hai giây sau.
 
——
 
“Tôi là con riêng của nhà họ Hoắc.”
 
“...?”
 
Nín thở hồi lâu, Tần Khả mới ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn Hoắc Tuấn, “Anh là...?”
 
“Ừm, em không nghe lầm.”
 
Hoắc Tuấn bâng quơ cười cười, sâu trong đôi mắt đen sậm lóe lên chút hung tàn chôn giấu đã lâu.
 
Thấy vẻ kinh hãi không dám tin của cô, ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe, nhưng rất nhanh lại thờ ơ bật cười: “Em kì thị con riêng?”
 
“Không phải...”
 
Tần Khả mãi mới tìm lại được về giọng nói của mình.
 
Cô đang có chút hoài nghi trí nhớ của mình, nếu không đời trước Hoắc Trọng Lâu có anh em là con riêng, mà cô lại hoàn toàn không hay biết gì hết??
 
Cô nghi hoặc lần nữa lên tiếng hỏi một câu: “Vậy mẹ của anh...”
 
Hoắc Tuấn nheo mắt, “Bà ta? Bà ta vứt bỏ ‘thứ của nợ’ là tôi đây cũng đến chục năm rồi, đến giờ cũng chẳng biết đã gả qua nước nào rồi.”
 
Tần Khả thoáng nghiêm mặt.
 

Đến lúc này, cô hoàn toàn có thể khẳng định suy đoán trong lòng mình là sai lầm.
 
——
 
Đời trước, mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ Hoắc Trọng Lâu - cũng chính là vị phu nhân duy nhất thông qua cưới gả của Hoắc Thịnh Phong, cô đều sẽ cùng Hoắc Trọng Lâu đi viếng mộ bà.
 
Vì thế cô rất rõ, vị phu nhân kia đã qua đời hơn mười năm trước... tuyệt đối không có chuyện gả ra nước ngoài gì đó.
 
Vậy tức là, đời trước Hoắc Trọng Lâu thật sự có một người em trai cùng cha khác mẹ, mà cô thì không hề hay biết?
 
Đang trong lúc Tần Khả bắt đầu nổi lên suy nghĩ nghi ngờ chính mình, Hoắc Tuấn lại lên tiếng: “Hình như em hơi thất vọng?”
 
Ánh mắt hắn thoáng lay động, không biết nghĩ tới điều gì, độ ấm trong đôi đồng tử kia từng chút một lạnh xuống.
 
“Hay là, ngay từ đầu em vì cho rằng tôi là thiếu gia chính quy của nhà họ Hoắc, cho nên mới chịu để tôi tiếp cận?”
 
Tần Khả: “...”
 
Đời này, Tần Khả lần đầu gặp, đồng thời có hiểu biết sâu sắc về tư duy cũng như logic của cái người chẳng khác gì kẻ điên này, vì thế lúc này, sau khi kinh ngạc qua đi, nghe thấy câu hỏi này của hắn, trong lòng cô lại không gợn lên dao động gì quá lớn.
 
Cô lạnh tanh liếc mắt nhìn hắn, “Nếu tôi nói phải, anh sẽ lập tức xoay người đi ngay?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn híp mắt.
 
Bất ngờ hắn sấn người về trước, khiến Tần Khả phải lui về sau theo bản năng, chân sau vướng vào ghế đàn dương cầm mà ngồi xuống, mặc dù chỉ là quán tính thân trên nhưng cô vẫn không vững mà ngả người về sau. Ngay sau đó, phần eo chợt siết chặt, Hoắc Tuấn kéo cô ngồi vững trở lại.
 
Cùng lúc, thân người hắn cúi xuống, một tay đè lên nắp đàn dương cầm bên người cô, cảm xúc trong mắt thâm trầm gần như điên cuồng:
 
“Em, nằm, mơ.”
 
Nói xong, chợt nghĩ gì đó, Hoắc Tuấn lại không cam lòng mà bổ sung một câu: “Nằm mơ cũng đừng nghĩ.”
 
Hơi thở của hắn cách cô rất gần, ánh mắt vô thức nhìn xuống hai cánh môi cô, qua vài giây, không biết lại nghĩ tới cái gì, hắn sầm mặt hung hăng dời tầm mắt.
 
“Trong mơ em cũng vẫn là của tôi.”
 
Tần Khả: “...”
 
Tên điên.
 

Hơn nữa còn là loại tâm thần quá nặng bị bệnh viện trả về.
 
Thấy Tần Khả không nói gì, rốt cuộc Hoắc Tuấn vẫn quay lại nhìn cô.
 
Hắn không cam lòng, nhìn cô, “Em thật sự muốn... bối cảnh của nhà họ Hoắc sao?”
 
Tần Khả: “?”
 
Hoắc Tuấn: “Nếu em thật sự muốn, tôi có thể vì em...”
 
Ánh mắt hắn lóe sáng, tựa như rất nhiều sự không cam lòng cùng giận dữ theo hồi ức dâng trào, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ép xuống toàn bộ.
 
Hắn hạ mắt, không nhìn cô nữa, “Tôi có thể lấy lại tất cả vì em.”
 
“...”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Kỳ thực sau khi Hoắc Tuấn nói hắn là con riêng, cô đã có thể hiểu được ngọn nguồn cũng như địch ý mà hắn dành cho Hoắc gia và Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Qua mấy câu hời hợt mà hắn nói, cô cũng có thể đoán được, hắn từng phải trải qua nhưng chuyện gì, ôm hận ý ra sao đối với Hoắc gia.
 
Nhất là ở cái độ tuổi này.
 
Và với cái tính cách cố chấp điên rồ này của hắn.
 
Thế nên có thế nào cô cũng không ngờ, hắn sẽ nói vì cô mà chấp nhận lấy lại những thứ ấy.
 
Tần Khả có chút mờ mịt.
 
Cô mở miệng, không cố suy nghĩ sâu hơn, chỉ bày ra vẻ mặt mờ mịt vô tội mà nhìn Hoắc Tuấn, khẽ giọng hỏi: “Đến tột cùng anh thích gì ở tôi?”
 
——
 
Một người con trai vô pháp vô thiên nhất, tự tôn tự phụ bậc nhất, hoàn toàn không hề cố kỵ điều gì, đến tột cùng vì sao một người như vậy - bất luận là kiếp trước hay đời này - đều như chỉ nhận định một mình cô? Hắn có thể vì cứu cô mà bất chấp cả tính mạng, cũng có thể vì cô mà cưỡng ép bản thân tiếp nhận rất cả những thứ hắn chán ghét?
 
Tần Khả càng nghĩ càng thấy hoang mang khó hiểu.
 
Mà dường như chính Hoắc Tuấn cũng không ngờ bản thân có thể nói ra lời thỏa hiệp như vậy.
 
Ánh mắt hắn lóe lên tia hung ác, nghe cô nói vậy thì cười nhạt.
 
“Ông đây đê tiện, thích dáng vẻ cao ngạo của em, thích thấy em không thích tôi, không răm rắp phục tùng tôi, cũng không quấn lấy tôi, vậy đã đủ chưa?”
 
Tần Khả: “...”
 
Khó khăn lắm mới bình tâm tĩnh khí cùng hắn nói chuyện, hắn lại cứ cố tình nói ra mấy câu chọc người ta ngứa ngáy. Ừ, đủ đê tiện.
 
Tần Khả giơ tay đẩy đẩy vai hắn: “Anh tránh ra, tôi muốn đứng dậy.”
 
Hoắc Tuấn: “Không tránh.”

 
Nói rồi hắn lại hạ tầm mắt, đáy mắt lóe sáng, trong lòng Tần Khả nổi lên chút bất an.
 
Sau đó cô nghe thấy người nào đó ho khẽ, hạ thấp giọng nói: “Em... giận hả?”
 
 
Tần Khả ngạc nhiên.
 
Cô thực sự không nghĩ ra mình vì sao phải tức giận, cô cũng chẳng ấu trĩ như ai đó, vì một câu nói mà nổi giận.
 
Thế nhưng vẻ ngạc nhiên của cô lại bị Hoắc Tuấn quy chụp thành biểu hiện của tức giận.
 
Hắn nhíu mày.
 
“Không phải tôi giận em... là vì em nhắc tới nhà họ Hoắc.”
 
Rõ ràng hắn không quen đi ‘giải thích’ với người khác, cả đời cũng chỉ có một lần này, vì thế trong lúc nói không tránh khỏi ngập ngừng lắp bắp.
 
“Nhắc tới nhà họ Hoắc, tôi sẽ bực bội.” Hắn ngừng một chút, “Sau này em cố gắng đừng nhắc tới họ... Nếu nhất định phải nhắc tới,”
 
Hắn vừa bực bội lại không được tự nhiên đưa tay hất đám tóc mái rủ trước trán, nghiến răng nghiến lợi nói:
 
“... Nếu nhất định phải nhắc tới, tôi đành cố nhịn xuống vậy.”
 
Tần Khả ngàn vạn lần không ngờ tới, hắn sẽ thốt ra lời như vậy.
 
Cô nhịn không được, quay mặt đi bật cười.
 
Đến khi ý thức được bầu không khí không quá thích hợp, vội vàng chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc quay trở về, chợt thấy Hoắc Tuấn đang thất thần nhìn mình.
 
Bốn mắt nhìn nhau, lý trí của Hoắc Tuấn quay lại.
 
Cảm xúc sâu xa gờn gợn nơi đáy mắt, mãi sau hắn mới mở miệng:
 
“Không phải em hỏi vì sao tôi thích em sao?”
 
“?”
 
“Ông đây thích em, vừa thấy em đã muốn ngủ cùng em.”
 
“...”
 
“Không nhịn được, cũng không muốn nhịn.”
 
“...”
 
“Cho nên.”
 
Hoắc Tuấn nâng tay, do dự nửa khắc, cuối cùng chỉ kiềm chế mà xoa xoa đỉnh đầu cô.
 
“Ông đây thích em không cần lý do, không thích mới cần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận