Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 26:
 
Phòng VIP chìm trong vài giây yên tĩnh chết chóc.
 

Vệ Thịnh há hốc miệng, khó khăn cất lời: “Gì, gì cơ? Có phải tao ù tai rồi không, Hoắc thiếu gia, nói lại câu vừa rồi lần nữa?”
 
Hoắc Tuấn lười nhác liếc nhìn cậu ta một cái, khóe miệng kéo lên tỏ ý khinh thường, rõ ràng không chịu lặp lại.
 
Hắn nhấc chân đá đá cái chân chắn trước sopha của Vệ Thịnh.
 
“Nhường chỗ, dịch vào trong.”
 
“... Ờ, ờ.”
 
Vệ Thịnh ngây ngốc, răm rắp nghe theo ngồi dịch vào trong.
 
“Đệch... ‘chủ nhân’ hahahaha...”
 
Những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn, một trong số đó suýt thì cười rồ:

 
“Hoắc thiếu gia, tôi nhớ cậu còn chưa yêu đương gì mà? Vừa bắt đầu đã chơi cuồng dã như vậy?”
 
Tần Khả hơi khó xử.
 
Cô thật sự không ngờ Hoắc Tuấn sẽ lớn gan nói vậy, quả thật là tên điên không biết kiêng kỵ điều gì.
 
Vì thế sau khi Hoắc Tuấn đá Vệ Thịnh vào trong, dịch ra hai chỗ trống, quay đầu ra sau lại trông thấy người đứng dưới bậc mặc dù vẫn là khuôn mặt xinh đẹp nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, nhưng da mặt đã hơi hồng lên.
 
Hoắc Tuấn vui vẻ lộ ra nụ cười, duỗi tay về phía chỗ ngồi, có ý trêu chọc Tần Khả:
 
“Không ngồi sao, chủ nhân?”
 
“...!”
 
Tần Khả thật muốn kiếm cái hố mà nhảy xuống.

 
“Ấy, Hoắc thiếu gia, không được chơi vậy đâu, làm cái gì đó? Ban ngày ban mặt cua rẽ vừa thôi!”
 
Cậu con trai nọ đang cười nghiêng ngả cũng xen vào trêu ghẹo.
 
“Cút.”
 
Hoắc Tuấn liếc mắt qua, thấp giọng cười mắng một câu.
 
Đợi hắn quay lại, Tần Khả đã căng da mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh không cảm xúc, ngồi xuống bên cạnh hắn.
 
Mà phía bên kia, Vệ Thịnh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần từ trạng thái hóa đá, cậu ta nhìn chằm chằm mấy giây vào khuôn mặt Tần Khả dưới ánh đèn bar mờ tối, “Cô bé này... sao tôi lại thấy quen quen nhỉ?”
 
“Phí lời.”
 
Hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du lúc này cũng đã lên, đi tới vị trí trống đối diện Hoắc Tuấn Tần Khả ngồi xuống. Kiều Cẩn đập tay với nam sinh ban nãy cười ngả nghiêng xem như chào hỏi, rồi mới quay đầu sang nhìn Vệ Thịnh cười nhạo.
                                                                      
“Vì cậu đã từng gặp rồi chứ sao.”
 
Vệ Thịnh: “?”
 
Vệ Thịnh: “Tôi gặp lúc nào?”
 
Kiều Cẩn: “Trước kỳ nghỉ hè vừa rồi, Tuấn ca có mở một buổi liên hoan cho học sinh Càn Đức, cái lần mà ổng coi Hell Bar như nhà mình mà tổ chức party đó.”
 
“...”
 
Được Kiều Cẩn nhắc nhớ, hai con mắt hoang mang mờ mịt của Vệ Thịnh theo từng cái nhắc nhở của cậu ta mà dần sáng tỏ.
 
Nghe tới một chi tiết nào đó, trong trí nhớ chợt xẹt qua một hình ảnh, cậu ta vỗ tay cái bốp...
 
“A! Nhớ rồi, là mỹ nhân váy trắng!” Cậu ta hưng phấn nghiêng đầu qua nhìn Hoắc Tuấn. “Được đó Hoắc thiếu gia, ngoài miệng thì bảo không đuổi theo, kết quả chẳng phải theo đuổi người ta tới tận nơi rồi sao.”
 
Hoắc Tuấn lười giải thích.
 
Tranh thủ có khoảng trống, Vệ Thịnh bèn chủ động đưa tay ra với Tần Khả ngay dưới mí mắt Hoắc Tuấn, “Chào em, tiểu mỹ nhân, anh là Vệ Thịnh, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi. Có thể gặp lần hai chính là duyên phận, vậy chúng ta làm quen luôn đi, lần sau gặp mặt, mọi người chính là bạn bè rồi...”
 

Còn chưa nói xong, bàn tay đã bị Hoắc Tuấn đập rụng.
 
Hoắc Tuấn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nhếch miệng nhìn Vệ Thịnh.
 
“Cậu muốn làm bạn với ai?”
 
Vệ Thịnh: “...”
 
“Vệ Thịnh, khuyên cậu đừng tự đi tìm đường chết.” Kiều Cẩn ngồi đối diện cầm ly nước trên bàn lên uống, vừa uống vừa nhíu mày cười, “Từ học muội Tần Khả, chúng ta coi như được chứng kiến bản năng ‘bảo vệ đồ ăn’ của Tuấn ca rồi. Đứng cũng không được đứng gần, kẻo bị cậu ta vớ được ai sẽ cắn người đó đó.”
 
“Thật?”
 
Cậu con trai ngồi bên cạnh nãy giờ cười không ngừng hiếu kỳ thò đầu qua. “Cưng vậy cơ à?”
 
Kiều Du cũng đáp lời, cười cợt: “Ờ, trước gọi một tiếng ‘em gái’ Tần Khả thôi mà suýt bị cậu ta đập ngay tại trận.”
 
“Không đến mức đấy chứ, Hoắc thiếu gia,” Người nó quay sang cười nói, “Dẫn người đến không phải muốn giới thiệu với tụi này, thuận tiện đeo lên cái biển ‘đã có chủ’ cho chính mình à? Bảo vệ kín kẽ thế kia, tụi này làm quen kiểu gì?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn lười biếng hé mở một bên mắt, híp lại nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó mới buông lỏng cơ mặt. Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trong sopha, bật cười hừ khẽ một tiếng, coi như ngầm đồng ý.
 
Người kia vui cười hớn hở, quay sang nhìn Tần Khả:
 
“Anh là Đậu Anh Kiệt, bên cạnh đây là Tề Nhất Minh, người sát trong góc kia tên Tưởng Sấm. Vệ Thịnh với Kiều Cẩn Kiều Du chắc em đều biết cả rồi nhỉ?”
 
“...”
 
Dù rằng bản thân Tần Khả không hề muốn qua lại thân thiết gì với những người vừa nhìn đã biết không thuộc cùng một thế giới với mình, nhưng suy cho cùng cô vẫn không muốn làm Hoắc Tuấn mất mặt.
 
Vì thế, sau một thoáng do dự, cô mới khẽ gật đầu.
 
“Chào các anh, em là Tần Khả.”
 
Tưởng Sấm và Tề Nhất Minh ngồi sau trong góc, hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu tỏ ý đáp lại.

 
Trong hai người, Tưởng Sấm mặt mũi thoạt trông hơi dữ dằn, nhưng giọng nói lại khá hiền hòa, trên mặt còn mang theo ý cười.
 
“Vừa nhìn là biết học sinh ngoan ở trường vừa học tốt lại còn được giáo viên thích, sao Hoắc thiếu gia mang người ta tới bar này dạy hư thế?”
 
“Đúng nha.”
 
Tề Nhất Minh ngồi cạnh cũng trêu đùa phụ họa theo. Anh ta đeo cặp kính gọng bạc, thoạt nhìn khá lịch sự nhã nhặn, rất không phù hợp với đèn nhạc ồn ã trong Hell bar.
 
Hoắc Tuấn cười nhạt, lười nhiều lời với bọn họ.
 
Ở góc khuất tầm mắt Tần Khả, hắn hờ hững vòng cánh tay gác lên sopha phía sau lưng cô.
 
Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười có chút khinh miệt và khiêu khích, hắn quét mắt nhìn đám bạn một vòng.
 
“Làm quen xong chưa?”
 
“...”
 
Ở phía đối diện, Đậu Anh Kiệt tắt nụ cười, lắc đầu thở dài, vỗ vai Kiều Cẩn ngồi cạnh.
 
“Mày nói đúng, tao chưa từng thấy cậu ta ‘bảo vệ thức ăn’ như thế này bao giờ đâu.”
 
Câu nói đùa không hề có ý che giấu, Hoắc Tuấn nghe thấy rất rõ ràng, dù vậy hắn lại càng tỏ ra không thèm để ý.
 
Hắn chuyển hướng nhìn sang người bên cạnh, thanh âm hơi hạ thấp, “Lúc trước em bảo muốn hỏi gì, giờ có thể hỏi rồi.”
 
“...”
 
Tần Khả nhíu mày, quét mắt nhìn đám người Đậu Anh Kiệt ngồi xung quanh thi thoảng lại liếc mắt về phía mình.
 
Cô do dự, quay sang nhìn Hoắc Tuấn, “Có thể đổi nơi khác không?”
 
Hoắc Tuấn ngừng lại.
 
Tần Khả bổ sung thêm: “Ở đây quá nhiều người.”
 
“...”
 
Hắn nhìn cô hai giây, gật đầu.
 
“Được.”
 

Hoắc Tuấn cùng Tần Khả đứng dậy.
 
“Có tí chuyện, lát nữa quay lại.”
 
“Hở?”
 
Mấy người trên bàn giật mình sửng sốt, Hoắc Tuấn lại không cho bọn họ thời gian kịp phản ứng, nói xong liền cùng Tần Khả xuống bục, đi về góc sâu nhất tương đối yên tĩnh trong bar.
 
Nhìn theo bóng lưng hai người, Đậu Anh Kiệt hất cằm hỏi Kiều Cẩn ngồi cạnh mình.
 
“... Nghiêm túc hả?”
 
Kiều Cẩn nhấp một hớp rượu hoa quả trên bàn, “Không nghiêm túc mà dẫn đến à?”
 
Đậu Anh Kiệt: “... Chậc, không hiểu.”
 
Kiều Cẩn: “Chuyện này có gì mà không hiểu?”
 
“Là không ngờ tới đó.” Phía trong sopha, Tề Nhất Minh nâng gọng kính bạc, bật cười. “Lúc trước chúng ta còn đoán, điên như Hoắc Tuấn, phải là người như thế nào mới có thể trị được... Vốn tưởng sẽ là một cô nàng còn điên hơn nó, ai ngờ đâu.”
 
Tưởng Sấm: “Không biết bên phía Hoắc gia sẽ có thái độ gì.”
 
“...”
 
Lời này vừa thốt ra, mấy người trên bàn đều rơi vào trầm mặc.
 
Phía bên kia.
 
Hoắc Tuấn đi tới góc phòng đặt cây đàn dương cầm thì dừng bước, xoay người dựa lên nắp đàn, đôi mắt đen sẫm nhìn xuống, mỉm cười với Tần Khả.
 
“Ở đây đã nói được chưa?”
 
Tần Khả chần chừ một lát, đáp “Ừm.”
 
“Em muốn hỏi gì?”
 
“...”
 
Tần Khả chậm rãi ngước lên, đối diện với ánh mắt Hoắc Tuấn.
 
Cô nặn từng chữ, khẽ hỏi:
 
“Anh với nhà họ Hoắc ở Tứ Cửu thành... có quan hệ gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận