Khi ông mặt trời mọc vừa dần dần nhô lên, hồng hào, “tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ quả trứng thiên nhiên đầy đặn” thì những giọt sương đêm còn đọng trên lá bắt đầu sợ hãi vì sẽ tan biến dưới ánh nắng ban mai.
Không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ, êm dịu và khá yên ắng.
Chốc chốc đâu đó tiếng chú gà trống choai vỗ cánh gáy ó o.
– Sưu tầm
Lý do tôi lại phải đi sưu tầm?
Vì đơn giản tôi đâu có tận mắt chứng kiến ông mặt trời nhô cao thế nào đâu, cũng chả đứng dòm những giọt sương từ từ biến mất.
Bởi lẽ 3 tiếng sau tôi mới bò dậy…
Vừa gãi đầu vươn vai ngáp một cái thiệt đã cái cuộc đời thì cũng vừa nhận ra đây là đâu.
Uầy, thế là hôm qua mình ở lại đây à?! Dòm qua bên chẳng thấy ông anh Thuận (ổng là con cậu 6), tôi chậm rãi để một góc cùng với mùng mền chiếu gối rồi xuống ván rửa mặt.
– Nguyên dậy rồi đó hả con, rửa mặt đi rồi ăn sáng con – Mợ 6 quay lại trông thấy tôi đang đứng dụi dụi mắt.
– Dạ, dạ mợ 6 mẹ con về luôn hả mợ?
– Ừ, mẹ con kêu hoài không được nên tối qua về luôn.
Bữa nay con ở lại chơi cả ngày luôn nha – Mợ vừa nói vừa đưa tôi cái khăn lau mặt.
– Dạ, mà cậu 6 với anh chị đâu rồi mợ?
– Cậu 6 con với anh Thuận con ra ngoài vườn rồi, còn con bé Hòa chẳng biết sáng giờ đi đâu mà sớm dữ vậy không biết!
– Dạ.
– Tôi vừa nói vừa hích mũi, uầy, uống rượu cho đã giờ bệnh nữa đi.
Đang ngồi húp miếng nước canh sau khi xơi láng 2 chén cơm thì ông anh tôi vào nhà, nhìn tôi lù đù ông tí tởn táng cái bốp vô lưng.
– Hôm nay ra ngoài đồng với anh, đi câu cá, hê hê.
– Trưa trờ trưa… – Tôi đơ họng.
Chết bà, hình… Hình như hôm nay là… Chủ nhật.
Chết con rồi má ơi.
Nhìn cái mặt của tôi hết biểu cảm này đến thái độ khác, ông anh tròn mắt đơ luôn.
– Anh, giờ anh rảnh không? Anh chở em ra đò đi, rồi em về.
– Sao về sớm vậy? Hôm nay là chủ nhật mà?!
– Hay khoan, anh cho em mượn điện thoại tí – Bờ mờ dòm lên đồng hồ giờ là 9h45 rồi.
Chờ ổng đi kiếm cái điện thoại cũng lâu, tôi ngồi trên ghế mà cứ như trên lò lửa.
Kiểu này là chỉ cầu mong kiếp này được siêu thoát thôi.
Cầm cái điện thoại trên tay, đầu óc tôi bắt đầu viện ra hàng tá lý do để bào chữa, nhưng… Nếu thế thì tôi lại phải nói dối sao.
Đã hứa với cô là không nói dối nữa rồi mà.
Bấm số điện thoại mà lòng đau như cắt, nước mắt mém đầm đìa, tôi ngồi dòm màn hình, đến khi chế độ hiển thị đã có người nghe máy xuất hiện.
– Alo! – Sao nghe cái giọng nó khác khác ta.
– …
– Alo??
– …
– Alo, dạ cho hỏi ai bên đầu dây ạ?!
– … – Ông Thuận thấy tôi đặt máy trên tay lâu quá mà không thấy tôi nói gì, khều tôi một cái “hỏi thăm”, tôi lắc đầu lia lịa, mặt thì nhăn như khỉ ăn ớt.
– Không nói cúp máy nha!
– Dạ, dạ cô là em.
– Tôi quáng quàng lên tiếng sợ cô làm thiệt.
– Ừ, có chuyện gì?! – Giọng bực nghe rõ luôn nè!
– Dạ cô, hôm nay em…
– Em sao? Không đi học được à?!
– Dạ? Dạ thì giờ em đang ở một nơi rất xa – Tôi đo lường khoảng cách rồi vị chi xem đi xe buýt sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
– Ừ, vậy là khỏi học bữa nay ha! – Cô chốt câu nhẹ tênh mà đầy kim châm chết người…
– Dạ… Đâu có, học chứ cô!!
– Nhưng em đang ở nơi xa mà!?
– Thì… Thì cô chờ em về đi! – Tôi nói như năn nỉ, thật là vậy, giờ khổ lắm rồi.
– Em về tới đây là mấy giờ mà bảo cô đợi? – Gắt tiếp.
– Thì… Vậy thôi chiều em học luôn.
Em học sớm được không cô – Giờ thiếu điều tôi chỉ muốn lạy bà bác này nữa thôi.
– 1 Giờ có mặt… Tit tit tit
Đệch, 1h có mặt, học đến 9h, thú nhân à?!
Nói gì nói tôi cũng phải chịu thôi, hôm qua làm giận, hôm nay biệt tăm luôn, không quạu không bực cũng lạ.
Và tôi nghĩ tới viễn cảnh cô dùng dao cắm lên đầu tôi rồi.
Ôi thôi, bi kịch.
Về được đến cái nhà cũng đã gần 12h, tôi kêu mẹ 1h gọi dậy để đi học rồi tót lên giường đánh thêm một giấc nữa.
Không biết rượu nhà cậu 6 là rượu gì mà uống vào mệt người kinh khủng.
Và giờ chết đã điểm!
Đứng ngoài cửa bấm chuông mà tay tôi run như cầy sấy.
Nhớ lại lần đầu tiên đến học bồi dưỡng, lòng tôi nở từng cánh hoa, còn giờ thì đứt từng khúc ruột.
Lúc xưa thấy cô bước ra đầy duyên dáng đến lạ thường, hôm nay bước ra thì mặt đằng đằng sát khí.
Nhưng có một điều giống là… Vẫn xinh đáo để bây ơiii!!!
Thật vậy, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì trong mắt tôi… Cô giáo đều đẹp trên cả tuyệt vời.
Thiết nghĩ trên thế gian này có ai có thể sở hữu một loại nhan sắc mà người người phải mê đến thế này không nhỉ?! Hay là tại tôi mê cô quá?! Còn nếu đúng theo nhận định của tôi thì… Tôi quả là một thằng không biết trời cao đất dày khi lại quyết theo cho bằng được cô giáo.
– Đúng giờ nhỉ!? – Cô giáo giở nụ cười “thân thiện” hết sức.
– Dạ… – Tôi gãi đầu lia lịa rồi dắt xe vào, thiệt chứ, cứ như đang đâm đầu vô chỗ chết ấy.
– Thế có đem tập sách đầy đủ không?!
– Có cô – Vừa nói tôi vừa vỗ bộp bộp vào cái cặp.
Nhưng khi cô giáo vừa ngồi xuống ghế cạnh tôi thì…
– Hôm qua giờ em làm gì? – Cô trừng mắt…
– Dạ… Em… Ở bên ngoại – Tôi cố rặn ra cái cười mà có lẽ là méo xệch nhất cô từng thấy.
– Lại uống rượu?!
– Dạ! – Cúi đầu nhận lỗi chứ biết sao giờ.
– Em là bợm nhậu à? – Cô giáo nheo mắt.
– Không… Không… Tại mấy anh vui vui nên bắt uống.
– Mới lớp 10, đua với chả đòi! – Cô giáo nguýt dài rồi cóc thèm nhìn tới cái bản mặt của tôi nữa luôn.
Hic!
Như đã chuẩn bị tinh thần trước ở nhà trong 2 ngày nay thì tôi bước vào buổi học gian lao đầy chông gai thử thách mà khó ai đạt được, với một tinh thần tập trung cao độ.
Cứ liên khúc tụng kinh và trả bài, buổi học kéo dài 3 giờ liền mà chẳng thấy cô nở được nụ cười nào trên môi.
– Cô!
– Hửm? Học bài đi! – Nhất quyết không dòm qua.
– Nhà cô ở Thành phố à? – Chỗ tôi có thói quen thay 2 chữ Sài Gòn là “Thành phố”.
– Ừ.
– Thế sao cô về đây dạy? Do bị ép chuyển công tác hả?
– Ừ.
Đệch, vẫn không chịu dòm.
– Vậy… Sao bị ép vậy? – Tôi tiếp tục há mỏ.
– …
– Cô!
– Thật ra em muốn cái gì? – Cô giáo quay lại và cười phát rõ duyên.
– Muốn vậy thôi – Tôi cũng cười, vậy là mãn nguyện rồi.
Tất nhiên cô giáo nhà tôi chả hiểu đâu.
Chí ít thì lúc đó tôi tin cô vẫn chưa hiểu những gì tôi cần.
Và những gì tôi mong đợi trong tương lai.
– Mà thôi hôm nay ôn vậy được rồi! – Cô giáo gấp quyển sách lại quay qua nhìn tôi.
– Sao… Sao vậy cô? Em chưa xong mà! – Tôi ngơ ngác, còn đến 5 tiếng nữa mà trời.
– Vậy em không tính về nhà ăn chiều hả?
– … À… Dạ! – Tự dưng lúc đó tôi thèm nói cái câu: “Cô cho em ở lại ăn với?” Nhưng thiết nghĩ, có ai lại đề nghị thô bỉ như tôi không? Người… Yêu thì có thể, đằng này là… Cô trò mà.
– …
5 phút sau:
– Dạ cô em về! – Tôi ngồi lên yên xe và cười chào buồn bã, vừa tính đạp pedal thì…
– Mai nhớ đến đúng giờ!
– Dạ… Hả? Cô nói gì? – Tôi quay đầu lại thắc mắc vô hạn.
– Mai 7h30 đến đây, ôn tiếp.
Và những giây tiếp theo tôi như cứng đờ người ra mà nhìn cô giáo đóng cửa cổng và đi vào trong nhà.
Cơ mà thằng oắt đứng quay lưng trước cổng nhà cô có bị hoang tưởng không khi thấy hình như trong bước chân người nó yêu quý… Có những nhịp phù hợp với điệu nhúng nhảy của một cô gái đang vui.
Ôi đệch, lại lâm vào cái cảnh không biết nên vui hay nên buồn nữa đây!
Hôm đấy về nhà vẫn ăn cơm phè phỡn cho hết cái ngày dài, tối khuya tôi mới mò lên mà cầm cái điện thoại.
– 8 Cuộc gọi nhỡ á? – Gọi gì dữ vậy trời, đó giờ thấy toàn chơi 3 cuộc rồi cúp luôn mà ta.
Haiz.
Lại có lỗi với cô rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...