Cô Giáo Chủ Nhiệm


Vâng, hôm nay là thứ 2, một ngày bình thường như mọi ngày nếu không có một số vấn đề không chỉ khiến tôi mà toàn thể 10A1 phải đau não.
Mở đầu buối sáng, tôi lại lót tót đến nhà cô Phương không quên ôm theo mớ tập sách ôn môn xã hội.

Và Sử sẽ là môn khai hỏa đầu tiên.

– Em đọc lào lào vầy rồi thi có nhớ không? Học như học vẹt ấy! – Cô giáo nhăn mặt vì “chưa kịp ngáp” tôi đã đọc đến nửa trang rồi.

– Đâu ra, mấy đứa học vẹt nó thường quên chữ đầu lắm, em có quên đâu – Về cái chuyện học bài tôi xem như đồ bỏ.

– Ai biết được! – Vẫn ngoan cố chẳng chịu thừa nhận năng lực của nhau.

– Uầy! Bọn trong lớp chúng nó chả học nhanh hơn em đâu – Tôi chém gió cho cô yên lòng.

– À mà em hay gọi bạn là “nó” lắm nha! Hay gì mà gọi như vậy?

– Thì quen rồi mà cô, đứa nào chả vậy?!

– Còn kêu “mày – tao” nữa?! – Cô nheo mắt.

– Chứ sao, kêu vậy cho nó thân mật.

– Ừ… Thì thân mật – Cô giáo nhún vai.

Chiều hôm đấy, sau khi đã kết thúc 2 tiết Toán nhưng vẫn chưa có chuông reo.


Cô đứng trên bục nói rõ từng chữ khiến lũ học trò chúng tôi đang hí hửng dọn tập sách đều phải ngước nhìn:

– Giờ cô thông báo, từ nay, việc xưng hô trong lớp mình sẽ có quy định: Bạn nào xưng tao hay gọi mày gì đó, mỗi tiếng sẽ ghi một gạch.

Còn kêu bạn là nó, ghi hai gạch.

Nguyệt sẽ phụ trách theo dõi việc này, cuối tuần tổng kết.

Mỗi gạch 10 lần chép phạt.

Xong cô giáo thân yêu lớp tôi cầm viết ghi lên bảng mà từng động tác đều không lọt khỏi lũ oắt lớp 10 đang há họng chết đứng… à không, chết ngồi chứ!

“Em xin hứa sẽ không gọi mày xưng tao và không gọi bạn là nó”

Ôi đệch.

Tôi mê nhầm thiên thần… Hay… Cái bà nào đây hả trời..??

Sáng thứ 3, tôi do đâm đầu vào mớ Công nghệ thần thánh nên quên “hỏi thăm” cô giáo về cái luật không mơ thấy nổi.

Và kể từ ngày hôm ấy, lớp chúng tôi trở thành lớp… câm và văng vẳng đâu đó tiếng tru tréo khi lỡ lời cộng với giọng cười hắc hắc khoái chí của nhỏ Nguyệt.

Ra chơi thứ 3.

– Ê Nguyên, ra cantin với tao tí mày – Thằng Cẩn đứng dậy và đứng luôn tại chỗ khi…

– Cẩn, 2 sẹo! – Nhỏ Nguyệt phán.

– Đệch!



– Khôi, hôm trước mà… À Khôi làm cái bảng thực hành địa chưa? Đưa đây mượn tí coi mậy… Đệch!

– Haha, 1 sẹo nhé Nguyên! – Nhỏ Nguyệt cười đểu.

– Dễ điên! – Tôi xắn tay áo tính lên “đàm đạo” với nhỏ Nguyệt vì ngay cả đồng nghiệp nó cũng chả tha.

Và thấy điệu bộ như sắp sửa đi đập lộn của tôi thì…

– Thôi, kệ nó ghi sao thì ghi… – Thằng nhỏ chưa hết câu quay ngoắt lên.

– Hê, Khôi 2 sẹo, có cố gắng! – Nhỏ Nguyệt lại tiếp tục gây thù chuốc oán.




Đang ngồi chuẩn bị bài địa của thằng Khôi thì:

– Ê Khải, trả cây thước cho t… E hèm, trả cho tui! – Tôi rình nhỏ Nguyệt, rõ 10 mươi là nó đang vểnh tai lên nghe.

– Ừ, quên nữa.

Nè!

– Thằng heo, làm tao nãy giờ kiếm đã luôn!!

– Haha, Nguyên tiếp sẹo nữa.

– Nhỏ mừng như bắt được vàng.

– Cái gì, tui có nói gì đâu chứ?!

– Rõ ràng có chữ “tao” rõ ràng nha!

– Thế thì Nguyệt vừa nói chữ tao kìa!!! – Tôi bật lại ngay, giờ còn dám chối không.

– Tui được miễn tội khi lập lại từ, vì đó là phương tiện để buộc mấy người nhận tội! – Nhỏ đáp tỉnh bơ.

– Bờ mờ.

À mà hình như nói “thằng” với “con” không bị ghi đúng không Cẩn?!

– Ờ há, thế thì nay: Ê Nguyên, thằng Nguyên có thiếu tiền thằng Cẩn không?! Vậy á hả? – Dứt lời thằng Khôi đập bàn cười vật vã.

– Mày liệu hồn nha con – Tôi liếc xéo thằng oắt lắm điều.


– Nguyên, 1 sẹo nữa, tổng cộng 3 sẹo!!!

– Ôi… Hic! – Tôi ngồi xuống quào đầu.



– Cẩn! Cho… Thằng Nguyên miếng nước, quên đem nước rồi – Tôi nói xong gục mặt xuống bàn luôn.

Trời hỡi, nói chuyện như lũ điên ấy.

– Nè, may cho mày là… – Thằng Cẩn khùng lại vô tư, sao nó không đề phòng xíu nào vậy trời!

– Cẩn! May đó, thêm sẹo nữa.

– Mụ ác nhân đã lên tiếng.

– Đệch, làm chuyện thất đức.

– Nó lào bào.

– Nói ai vậy hả? Mà sao suốt ngày mấy ông cứ nói cái từ “đệch” vậy?

– Ớ! Không có trong danh sách những từ cấm đoán à nha! – Tôi ngồi nhịp giò vênh mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận