Cô Dâu Thủy Thần
… 4 …
.
Bóng đêm trải lên Thủy cung không khí giá lạnh cô liêu. Nền trời nhuộm màu đen thăm thẳm lấp lánh ánh sao. Vầng trăng dát bạc mang vẻ đẹp lạnh lùng rải những tia sáng mờ ảo qua song cửa gỗ. Trong căn phòng nhìn thẳng ra hồ sen, Khiết Thảo nằm trên giường với đôi mắt khép hờ và vẻ mặt mệt mỏi. Làm một người không phải mình suốt cả ngày đâu thể dễ dàng. Tiếng cạch nhẹ vang lên khi cánh cửa khẽ mở. Điệp Tuyên bước vào phòng. Cô đặt bình trà và đĩa bánh lên chiếc bàn cạnh bếp lửa đang tí tách reo vui, nói với vẻ cảm thông sâu sắc.
-Tôi biết việc này rất phiền phức nhưng anh chịu khó một chút. Chỉ vài ngày nữa Hoàng Lạc Thần Nữ đã rời khỏi đây rồi.
-…
-Tôi cũng thấy rất mệt mỏi nhưng nếu chúng ta không cố gắng thì Hoàng Lạc Thần Nữ sẽ về làm nữ chủ nhân của Thủy cung hồ Tĩnh Dạ. Tới lúc đó, không chỉ Thủy thần mà tất cả chúng ta đều sẽ sống không được, chết cũng không yên.
Điệp Tuyên thở hắt ra như muốn trút hết bực tức. Chàng khẽ cười đến ngồi vào tấm đệm cạnh cô trên sàn nhà. Ánh lửa bập bùng nhảy múa theo làn gió lạnh. Tiếng mở cửa lại vang lên. Mạc Tần bước vào phòng, tự nhiên ngồi xếp bằng uống trà. Mái tóc anh lòa xòa phủ ngang vai. Đôi mắt sáng ngời màu xám bạc phản chiếu ánh lửa. Anh nở nụ cười thân thiện nhưng luôn ẩn hiện nét ranh mãnh.
-Thủy thần bảo Khiết Thảo sang phòng của ngài.
Anh nói với chàng sau khi đã uống hết bình trà do Điệp Tuyên pha. Ánh nhìn và nụ cười trở nên khó đoán, anh vỗ vai chàng.
-À… cậu giỏi thật đấy. Không biết chuyện gì hết mà đối đáp chẳng chút sơ hở.
-Tôi chỉ may mắn thôi.
Chàng mỉm cười đặt tách trà xuống bàn rồi theo anh, vẫn giữ nguyên lớp hóa trang trên người.
Thủy cung về đêm càng trở nên kỳ ảo với những chiếc đèn lồng dạ bóng trên mặt nước lung linh. Những căn phòng cửa đóng im lìm lấp lánh ánh lửa qua phên trúc đan hình hoa lá. Từng làn gió se lạnh quét qua hành lang vắng vẻ. Chủ nhân Thủy cung không thích ồn ào nên dù khách đến cũng chẳng có yến tiệc. Sự tĩnh lặng và trầm mặc vẫn như ngày thường.
-Mạc Tần… tôi có thể hỏi anh một việc không?
Giọng chàng đều đều không biểu cảm. Anh khẽ gật đầu.
-Thật ra Thủy thần và Bạch Hy Thần Nữ là quan hệ như thế nào?
Anh phì cười nhìn chàng. Giọng nói pha chút bông đùa.
-Sao cậu không hỏi thẳng Thủy Thần?
-Tôi làm như anh nói thì có khác nào chọc thẳng vào tổ ong chứ. Ai lại muốn cơ thể mình đầy những vết thương.
-Ay da… thật ra Thủy thần không tàn nhẫn và độc ác như vậy đâu. Ngài chỉ xử tội cậu và tha cho cả bộ tộc Thang Tuyền còn gì. Không có trận hạn hán hay lũ lụt nào xảy ra vì tội “dâng nhằm Tế Nữ” mà.
-Anh đang cố lãng tránh câu hỏi của tôi phải không?
Chàng nhìn thẳng vào mắt anh với nét mặt bình thản. Trong bóng tối, vẻ đẹp thuần khiết với nụ cười rất nhẹ trở nên mong manh và mờ ảo như bị che khuất bởi màn sương bạc.
Nụ cười giống như một lời đe dọa.
Mạc Tần chợt giật mình. Linh cảm cho anh biết không nên đùa giỡn với một dược sư, hậu duệ của những người được lựa chọn từ thời khai hoang lập quốc. Họ có thể thấu hiểu được cảm giác của kẻ khác dù là đau đớn, khổ sở… hay hạnh phúc, vui mừng… Họ được tổ tiên Bách Việt ban tặng quyền năng chữa trị, đồng nghĩa với việc chi phối cả thể xác lẫn tâm hồn kẻ khác. Họ là những người đặc biệt không kém gì pháp sư hay tiên tri. Anh không phải thần linh mà chỉ là á thần nên vẫn chịu ảnh hưởng của năng lực này.
-Thôi được rồi. Tôi sẽ kể cho cậu nghe nhưng cậu phải cẩn thận đấy. Thủy thần không cho phép người ngoài xen vào hay bàn đến chuyện riêng tư của ngài.
Câu chuyện nhẹ nhàng cất lên.
-Bạch Hy Thần Nữ là chị ruột của Hoàng Lạc Thần Nữ, là vị thần cai quản tinh linh hoa bạch mai. Nữ thần là người đoan trang hiền dịu, khí chất cao quý, ai gặp cũng yêu thương.
-…
-Mọi người tin rằng Thủy thần yêu Bạch Hy sâu đậm đến mức đã trồng cả một rừng hoa mai trắng cạnh Thủy cung để ngài cảm thấy ngày đêm đều được gần nữ thần. Tuy nhiên, việc đó vẫn không làm nàng động lòng dù hai người là anh em họ thân thiết với nhau từ thuở nhỏ.
-…
-Sự thật là Nữ thần đã yêu một người khác… và người đó cũng là bạn thân của Thủy thần. Người đã cứu mạng ngài trong một trận chiến với Yêu Tộc từ thời Văn Lang vừa lập quốc. Người đang cai quản núi Trường Phong… Lâm Nguyên Sơn Thần.
-…
-Đã có một trận chiến xảy ra giữa Thủy thần và Sơn thần. Ngài chiến thắng nhưng đó chỉ là cách thức giúp vơi bớt nỗi đau trong tim và bảo toàn danh dự. Thần Nữ vẫn chọn Sơn Thần. Mọi việc được dàn xếp êm đẹp vì dù sao cũng là người trong nhà. Đến giờ đã trải qua mấy trăm năm nhưng ba người vẫn không thể thân thiết như trước.
Mạc Tần kết thúc câu chuyện bằng một tiếng thở dài.
Khiết Thảo trầm ngâm nhìn ánh trăng bạc lung linh đáy nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...