Thôn Cao Đoài nằm ở phương Bắc, thuộc vùng nông thôn của thành phố Niên Hoa.Nhắc tới thôn này thì không thể không nói tới số người chết nhiều vượt bậc hằng năm so với các làng xung quanh, phần lớn là do lao động trẻ trong thôn quá nửa đi nơi khác kiếm việc chứ có ai muốn gò bó trong cảnh tay lấm chân bùn với đám giặc cỏ ngoài ruộng mãi đâu, nên trong thôn người già thi nhau đi mất để lại cảnh đau lòng cho con cháu dương gian.Người già tuổi thọ cạn thì thôi, thế nhưng số mạng mấy người trẻ trong thôn cũng đoản mệnh không kém, người té ao, kẻ mất hồn trên đường lớn, người bệnh tật thương hoạn sống nay chết mai,… nhiều vô số kể.Việc này kì thật bắt đầu từ ngày xưa thời còn các cụ, tự dưng nghe ở đâu về phá dỡ đình chùa trong làng, thế là chủ thầu hôm đấy leo lên mái đình ngồi nghỉ bỗng hộc máu suýt chết, từ đấy con cháu lão lụi bại, công việc động đâu hư đó, sức khoẻ lay lắt qua ngày.Sau này có một người lạ mặt đi ngang qua, nhìn thế đất và trận khí nơi đây bèn nói : “Đình, chùa làng này rất thiêng, đằng trước có 2 cái giếng là mắt rồng, nếu biết cúng kiếng thì dân làng sẽ được hưởng lợi.”Ái chà, hai cái giếng đấy to như cái bể lớn, quanh năm chả bao giờ cạn nước, nghe đâu lúc đấy có con thuồng luồng thành tinh sống dưới mạch nước ngầm trong giếng khiến dân làng hoảng hốt kéo nhau ra lấp đá lấp long mạch, sau vụ này một cái giếng cạn mất chỉ còn dòng nước đục xanh rêu không còn trong như trước.
Không lâu sau, có một bà lão ăn mày từ đâu tới chết bên cạnh cái giếng khiến nơi đây càng thêm lạnh lẽo.Người sống ích kỷ, chỉ biết cái lợi trước mắt, nghe người ta nói thế cũng chỉ để đó mà thôi, dù sao sau chiến tranh nghèo khổ lại còn mạt pháp lấy ai thờ cúng thần linh ? Thờ tới bao giờ mới có cái ăn, mới lợi lộc, thần linh còn không đáng tin bằng ông chủ đồng tiền!Cho nên đình để đó không người ngó, chùa ở đằng kia bên cạnh luống ruộng chả ai trông, long mạch chặt đứt, nhang khói không thịnh, phá đình dỡ chùa báng bổ thần linh đến thế là cùng huống chi thần làng này còn giữ cả long mạch đấy!Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, không thờ người ta thì thôi còn phá nhà người ta trong khi bao năm phù hộ dân làng..này, đến người trần mắt thịt còn tức anh ách nổ phổi huống chi thần linh vô biên trên cao.
Cho nên, trong âm thầm phúc khí tản lạc, nghiệp lực buông xuống cả làng, nhà nào phúc phần đủ đầy còn đỡ, gốc gác nghiệp quả nặng nề thì xong thật rồi… nghe nói cả con đường phía Đông nhà nào cũng có người chết trẻ… Thôi, làng này chuyện ma quái quá nhiều, kể không xiết..Mỗi làng đều có ao làng, thôn Cao Đoài tất nhiên cũng có, bụi cây cạnh ao còn có cả đồ cổ yểm bên dưới đấy.Nhà họ Lương mấy chục năm trước giàu có nhất nhì vì lão gia là thủ quỹ của xã, ngờ đâu mấy lần bị người chuốc rượu lừa gạt tiền khiến táng gia bại sản phải dời gia đình tới căn nhà hoang đối diện ao làng.Năm xưa phú quý ngất trời, ngay cả cắc bạc cũng bị lão gia Lương đem làm đồ chơi cho con gái, ngày nay nghèo khó phải bắt con gà con vịt bán đổi lấy chút gạo độn ngô, có thể nào không khổ sở ?Nhưng trong cái rủi còn có cái eo, nhà hoang vốn không thích hợp người ở vì cô quạnh không nhân khí lại còn là nơi tụ tập của cô hồn dã quỷ, huống chi cái làng này chính là nơi tụ linh tụ cả tà.Tường nhà họ ở xây bằng đất, người ta làm nhà quay mặt ra đường đón nắng thêm dương khí và thanh khí nhưng nhà này lại ngoảnh mặt vào trong quay mông ra ngoài, ánh sáng đã không có còn lạnh lẽo, âm u cực kỳ.
Đứa con gái lão Lương phát bệnh.Lại nói, con gái lão Lương tuổi nhỏ đã trắng trẻo xinh xắn, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi đỏ như son, thần khí lanh lợi phúc khí đầy mình người ta gặp đều muốn bế bồng.Thật ra họ nhà lão phúc rất dày, mãi sau mộ cụ tổ thất lạc tìm trở về mới biết cụ đã đắc đạo thành tiên, mà tổ tiên ông bà ông mãnh trong nhà cũng linh không kém.
Còn họ nhà vợ thì càng không phải nói, tuy rằng trong nhà không ai giàu nứt đố đổ vách nhưng con gái nhà họ Phạn đời nào cũng xinh đẹp như hoa, khí chất thanh nhã thoát tục có duyên với Phật và căn tu.Chuyện của Lương Minh Nhi rất kỳ lạ, rõ ràng tướng mạo thanh tú trường thọ vậy mà tuổi nhỏ đã năm lần bảy lượt suýt chết, khi thì ngã mương ngã cầu, lúc thì bò đá xe tông,… Con gái nhỏ như vậy hở tí là tai nạn ốm yếu làm thân cha mẹ lo sốt vó.Lương Minh Nhi có căn quả, hưởng phúc phần tổ tiên gia độ mấy lần đều được tai qua nạn khỏi, người âm đỡ nhưng khó tránh mệt nhọc, suy yếu.
Dù sao bé còn nhỏ, trẻ con thể chất yếu mà nó thì tí tuổi đầu đã nhìn thấy ma, cực kỳ nhạy âm.Rốt cuộc lần đó Minh Nhi bệnh phát sốt tới mức co giật, mắt mở trừng trừng nhìn ma quỷ giương nanh múa vuốt xuất hiện trên trần nhà kéo mình đi, sợ tới mức cắn lưỡi gào khóc.
Mẹ Lương sót con nhét đũa, nhét cả ngón tay vào miệng cho con gái không cắn phải lưỡi.Đang lúc sắp bị bắt mất, bỗng Quan Âm Bồ Tát từ trên hiện ra, miệng rầm rì, tay vẩy cành liễu thấm nước cam lộ xuống người nó, Minh Nhi liền an tĩnh lại, miệng vẫn còn ú ớ.Bên này Quan Âm độ trì, bên kia ma quỷ càng quyết liệt hung hăng, cứ như thế kéo dài cả buổi hình ảnh ma quỷ mới tan biến đi, Quan Âm cũng hoá thành ánh sáng bay đi mất, Lương Minh Nhi mới mệt lả chìm vào ngủ sâu.Cha Lương, mẹ Lương thấy không ổn, mẹ Lương mấy lần gặp ma, cha Lương còn gặp cả quan ông trông coi ngoài đình nên cả nhà đều rất tín tâm.Họ tìm đến thầy pháp cao tay là người quen giúp đỡ, người này cũng thật sự cao nhân, chỉ nói mấy câu đã biết rõ tình trạng trong nhà và con gái họ, sau lại giúp trấn hung trạch.
Hôm sau Lương Minh Nhi liền khoẻ khoắn nhảy nhót, từ đấy không còn nhìn thấy ma nữa.Nhưng trải qua đợt bệnh hành xác này khiến hệ thần kinh và tâm mạch của Lương Minh Nhi bị tổn thương, dễ hoảng sợ hồi hộp, mỗi lần như thế thần kinh căng thẳng, huyết áp tăng mà chức năng tâm thất trái lại giảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...