Cô Dâu Âm Môn


Hoả xà không phải là thứ tuỳ tiện thích mở thì mở, vốn dĩ nó chỉ được các vị ẩn giả tu luyện trong hàng trăm kiếp mới có thể kiểm soát, việc kích hoạt lung tung khiến chúng sinh bị tà ma xâm nhập, điên điên dại dại, nghiệp lực theo dòng không được phân loại tràn vào cơ thể phá huỷ từng tế bào gây hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.Danh đồ được sư phụ chỉ dẫn trên con đường tu hành rất lâu về sau mới cho phép mở hoả xà, ấy còn là những cao đồ, đại sư huynh trong tông môn, vào lúc khai mở nhất định cần phải có người bảo vệ.Những chúng sinh vô tình mở ra nó, một là đắc đạo một bước lên trời.

Hai là lẩn quẩn bần thần có lực nhưng không đủ cơ duyên thì hoả xà theo chiều hướng tốt hay xấu còn chưa biết được, điều duy nhất chắc chắn là khả năng tâm linh sẽ bộc phát mạnh.Còn thứ ba..

thực trạng đa số hiện nay vì mê tín dị đoan, ham mê thuật pháp mà đường ngang ngõ tắt nhờ người khác mở giúp luân xa dẫn xà xuất động..

thiên đường có lối ngươi không vào, địa ngục vô môn cứ đâm đầu..

những người như vậy cùng với một bộ phận xui xẻo tự dưng bị hoả xà phá kén mà ra sớm đã trở thành cái túi da mà đám ma quỷ dòm ngó, thậm chí đang bắt đầu giằng xé.


Thần kinh điên loạn, tâm thần phân liệt, ma hành xét hoài không ra bệnh, ảo tưởng sức mạnh,… vân vân mây mây.Lương Minh Nhi trong hoạ có phúc được tổ tiên, Phật tổ phù hộ, song, phúc trung tàng hung không kém.

Mãi đến tận sau này, vì hoả xà phát động đem đến cho bé những giấc mơ báo mộng, sức khoẻ cứ thế mãi không tốt lên cũng chẳng xấu đi, may thay tâm tính hiền lành càng lớn càng làm thiện khiến cho trung vận phúc khí tràn đầy.Nhà họ Lương có nuôi mèo mướp, con mèo này theo họ từ lúc còn giàu sang, ngay cả tư thế đi đứng cũng chảnh méo chịu được, ông bà chủ còn phải cam chịu cái vẻ mặt khinh bỉ của nó.Nhưng mà cái con này vẫn còn đạo đức, thấy nhà mình nghèo rách xơ mướp bèn chạy ra ao làng bắt cá.

Đường quê hoang vắng, dù có người cũng chả thèm để ý con vật bé tí núp lùm cạnh ao.Cụ mèo..sống lâu quá phải gọi bằng cụ, mấy chục năm rồi chưa thấy nó tèo theo ông bà ông vải.

Cái mông phúng phính ngồi phịch xuống đất, dưới đất còn lót mấy cọng cỏ non, xa xa bãi cứt trâu của con nào mới thả khiến mèo ta dần mất kiên nhẫn.Bỗng nhiên, dưới nước hiện lên một gương mặt già nhăn nheo, lớp da như đám đất khô vàng nứt nẻ xếp lớp vào nhau, khoé miệng cụ trễ xuống nom vô cùng khổ ải, hốc mắt sâu hoắm rối rắm vết chân chim, trống rỗng chết lặng.

Cụ bà mặc quần lụa đen rách ống lại vá vài ba mảnh, chiếc lưng còng giấu sau áo vải thô trắng đã sờn vai, dáng người phản chiếu dưới nước xiêu xiêu vẹo vẹo như cây khô..

ngay sau lưng nó.Mèo ta sửng sốt, mắt mèo xanh lục co rụt thành mắt rắn, móng vuốt sáng loè loè xoè ra ‘Bốp!’ một phát vỗ vào làn nước, xuyên qua gương mặt cụ bà vớt lên một con cá béo núc ních, sau đó vui vẻ vẩy mông quất đuôi đi về nhà.Trên đường hoang vắng, không ai.Hình ảnh cụ bà dưới ao thoáng âm trầm, vặn vẹo dõi theo bóng dáng con mèo khốn nạn kia về phía căn nhà đối diện đường, rồi từ từ biến mất..

Đệt mợ, đồ súc sinh không biết kính già yêu trẻ..Cụ mèo hai ba bước chạy về, thả con cá to mọng xuống cạnh đống rơm khô chất đống trong bếp, meo meo mấy tiếng kiêu ngạo nhắc nhở bà chủ và cô chủ đang loay hoay nướng ngô : “Meow meow..!” (đồ ăn tới rồi, mau nướng mau nướng!)Cô nhóc Minh Nhi giật mình vì tiếng giãy đành đạch của cá béo, vui mừng ôm lấy cụ mèo, réo lên : “Mẹ ơi, có cá! Mèo bắt cá về, mẹ ơi!”Mẹ Lương cũng vui vẻ, thời buổi bây giờ có thịt mà ăn cũng khó, con mèo này nuôi không uổng phí cơm gạo đâu.

Thế là bà nhanh chóng lóc xương, cạo vảy đem cá nấu đến nghi ngút khói hương.Nước miếng mèo ta lập tức rớt lên rớt xuống, thèm thuồng liếm móng cho đỡ thèm.


Đến giờ ăn cơm thì lại càng thèm hơn, căm phẫn nhìn ông bà chủ ngồi cạnh mâm cá thơm ngon còn trong cái bát sứt mẻ của mình chỉ có xương cá và đống rau muống, đến cái con chó heo không bằng kia còn được ăn ngô trộn rau băm lẫn xương cá đấy, sao ta chỉ có rau muống ??Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Mũi con heo kia còn thính hơn cả mũi chó, ngay tức thì từ dưới gầm giường lao ra, cái mặt ham ăn đâm sầm vào sườn cụ mèo già yếu khiến cụ ta lộp bộp văng trúng vách tường, đau nhe răng trợn mắt.

Đồ con chó! Có biết kính lão đắc thọ không !?!Thời nào rồi, nghiệp quả đập ngay trước mắt, nhìn xem ngươi vừa cào mặt người già hả, giờ bị trẻ ranh tát bay cả xương sườn rồi đó..Trong một giây than thở cuộc đời, chén cơm manh áo của mèo ta đã trôi tất vào mõm heo nhà nó.

Hai con lập tức xông vào đánh nhau chí choé, đứa ‘méw méw’ đứa ‘ụt ụt ịt’, tí thì bị ông bà chủ cầm gậy đuổi ra đường.Con vật nhà này sao ấy, nuôi con nào con nấy vừa dữ vừa ranh như quỷ.

Lúc trước nhà lão gia Lương nuôi chó Becgie to tướng, nó biết đi tìm chủ về nhà, biết trông nhà giữ cửa, phân biệt người lạ người quen, còn biết cứu người.Nhưng số nó đoản, bị trộm vào nhà thả bả đánh chết, lúc nó chết Lương Minh Nhi ôm xác chó khóc ngất lên ngất xuống, cha mẹ Lương xót chứ, con vật nuôi lâu còn có tình nghĩa huống chi con người, nhưng làm thế nào được, chết thì hết thôi, hi vọng kiếp sau nó tốt số đầu thai làm người vào nhà nào khá giả.Cụ mèo này nuôi cùng thời chó ta, với bản tính khôn ranh lại lười biếng chưa từng thấy nó te tua nhếch nhác bao giờ, lúc nào cũng cao như quý phi trừ khi đánh lộn với con ch..heo trong nhà.Còn cái đám mèo hoang, chó nhà người khác đó hả..

haha, không chọc cụ thì đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở, lỡ mà một con chọc cụ thì cả tàu ê răng.

Cụ chẳng những võ công thâm niên mà còn chuyên gia nhè mặt mà vả, chưa trượt phát nào, chưa thua bao giờ, một chọi một hay quần chiến cụ chấp tất!Con heo kia tuổi tác không được mấy năm đã đánh ngang cơ cụ mèo, không phải vì võ nghệ cao cường hay vũ trang đầy mình mà do tính cách dữ dằn hung bạo và độ da dày thịt béo cào hoài vẫn méo đâm được thịt.Đừng nhìn hai cái con này suốt ngày lủi thủi trong nhà mà nghi chúng nó hiền, ở nhà thì làm vua làm tướng, khách khứa đến mèo khinh ra mặt, heo còn ác hơn, trực tiếp chạy tới vừa cắn vừa ủi khách té lộn nhào rách cả giày.


Hừ! Cái con này ngay cả Lương Minh Nhi chọc nó còn ủi chứ nói gì khách quen với khách lạ, ủi người như heo, cắn người như chó là thương hiệu của nó rồi.

Thứ ngang tàng..Cả thời gian sau, mỗi khi khách khứa đến nhà lão gia Lương đều sợ chó cắn.

Cha mẹ Lương bất lực phải nhốt nó lại, bắt con gái trông heo..

Thực sự phải trông thôi, cái con này thành tinh rồi, nó còn biết mở khoá chuồng heo…Người ta nói đất lành chim đậu, nhìn xem đất hung nuôi ra mấy thứ yêu nghiệt gì vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận