"Đồng tình tôi? Tại sao cô lại đồng tình với tôi? Hiện tại người thua triệt để chẳng phải là cô hay sao, tại sao cô còn đồng tình với tôi chứ?". Tiếu Như nghê không nhịn được lên tiếng chất vấn.
Đúng vậy, hiện tại người chuẩn bị đính hôn với Hình Hạo Xuyên là cô ta, mà không phải là con nhóc Tô Lưu Cảnh kia, tiện nhân luôn bị cô ta chèn ép phía dưới, một kẻ cực kỳ đáng thương lại nói đồng tình với cô ta? Ha ha, đùa gì thế? Ai cho con nhóc đó cái quyền lợi này!
Từ trong xương, Tiếu Như Nghê vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép người khác bố thí đồng tình, cô ta phải là đối tượng để người ta hâm mộ, yêu say đắm mà không phải là đối tượng để người ta thương hại đồng tình! Cho nên, khi còn bé bụng đói sôi lên sùng sục đối mặt với bát mì mà nhà hàng xóm đưa cho cô ta cũng không thèm nhận, chỉ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to đen nhánh, sau đó hất đổ đi, trong tiếng kêu sợ hãi của dì hàng xóm cô ta liền co cẳng chạy trốn nhưng trên mặt lại tràn đầy sảng khoái không hề phù hợp với số tuổi của mình. Đây cũng là một mặt khác của Tiếu Như Nghê, mà chưa có ai nhìn thấy bao giờ!
Cô ta kích động khác thường, khiến tài xế không nhịn được phải đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu để dò xét.
Tô Lưu Cảnh nhìn người ngồi bên cạnh, mỉm cười thản nhiên nói: "Đến cuối cùng rồi cô sẽ phải hối hận, bởi vì bản thân cô thật muốn cái gì cũng không biết".
Nhận thấy được tầm mắt tài xế nhìn sang, Tiếu Như Nghê vội hạ thấp giọng, giả bộ cười nói: "Tôi dĩ nhiên biết chứ! Thứ tôi muốn chính là nhìn thấy cô khổ sở, tôi muốn để cho tất cả mọi người đều phải khổ sở theo!".
Lễ phục sang trọng, dung nhan xinh đẹp như vậy, lại cất lời nói đáng sợ giống như nguyền rủa làm cho người ta không nhịn được toàn thân phát run.
"Vậy cô hạnh phúc sao?", Tô Lưu Cảnh chợt nhìn vào mắt của cô ta, hỏi: "Chỉ là vì muốn trả thù, lại mang cả đời mình ra đùa giỡn, như vậy cô thấy hạnh phúc không?". Chỉ vì muốn trả thù, mà lại lấy thứ quan trọng nhất ra trả giá, thật đúng là quá buồn cười.
Tiếu Như Nghê ngẩn ra, dường như bản thân đang chạm phải một lĩnh vực xa lạ, hạnh phúc? Đó là thứ gì? Từ lúc còn nhỏ cho đến thời điểm hiện tại, cô ta chưa bao giờ từng cân nhắc qua vấn đề này, mà chỉ lần lượt định ra ình mục tiêu, ví dụ như trở thành tiêu điểm của mọi người, ví dụ như gả cho Hình Hạo Xuyên, ví dụ như trở thành đối tượng khiến người ta hâm mộ.
Còn hạnh phúc thì sao? Đó là thứ gì?
Tiếu Như Nghê rũ mắt tránh né, ngay sau đó liền cười lạnh trào phúng: "Hạnh phúc, đó là thứ gì? Tôi nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, cô cho là tôi còn có thể hạnh phúc sao? Sự tồn tại của cô đã tiêu diệt hết tất cả hạnh phúc đáng lẽ ra thuộc về tôi từ lâu rồi! Là cô đã chiếm mất hạnh phúc của tôi, lại còn ngồi đây thuyết giáo cái gì là hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh, cô không khỏi quá buồn cười rồi!".
Đúng vậy, mặc kệ là Nghiêm Hàn Dư, hay là Hình Hạo Xuyên, toàn thế giới vẻn vẹn chỉ có hai người đàn ông này yêu cô ta, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh chiếm đoạt hết thảy. Cô ta còn hạnh phúc được hay sao, thứ còn dư lại có lẽ chỉ là thù hận! Chỉ có thù hận vô cùng tận!
Tô Lưu Cảnh chợt mở miệng đánh vỡ vai kịch oán hận đang được trình diễn: "Thật ra thì hai chúng ta không hề giống nhau, anh ấy từng nói, đôi mắt của tôi với cô rất giống nhau, nhưng thật ra thì, một điểm cũng không hề giống”.
Tiếu Như Nghê dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tựa hồ muốn dò xét ý tứ trong lời nói của cô.
"Người cô yêu rốt cuộc là anh Nghiêm, hay là Tiên sinh?", Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt hỏi, không xen lẫn một tia tình cảm nào, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Ánh mắt trong suốt không hề gợn chút tạp chất nào chính là vũ khí lợi hại nhất.
Mắt Tiếu Như Nghê chợt lóe, dừng một chút, rồi vội nói: "Đương nhiên là Hình! Từ sáu năm trước đã bắt đầu, người tôi yêu chính là Hình!"
"Vậy cô đặt anh Nghiêm ở chỗ nào? Cô chỉ lợi dụng anh ấy lúc khó khăn không thể nương tựa vào ai, hay là vẫn xem anh ấy là vật sở hữu của mình?". Tô Lưu Cảnh tiếp tục hỏi. Câu hỏi sắc bén không biết là vì bất bình thay cho Nghiêm Hàn Dư hay còn là vì chính bản thân mình.
Ở một mặt nào đó, cô và Nghiêm Hàn Dư rất giống nhau, đều là vật thay thế cho người khác .
“Anh ấy . . . . .", Tiếu Như Nghê không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời sắc bén như vậy, nhất thời không thể trả lời, trong lòng muốn lập tức cãi lại, nhưng chỉ cần vừa mở miệng lại tự thấy mâu thuẫn rồi.
"Chuyện giữa tôi và anh Hàn Dư, không cần cô xen vào!", sắc mặt Tiếu Như Nghê trầm xuống, hình tượng ưu nhã nhu nhược tựa hồ cũng thể duy trì được nữa, châm chọc nói: "Đừng có tự cho là cao thượng, không phải cô cũng lợi dụng Thương Thiên Kỳ sao? Cô có dám nói không phải không?".
Tô Lưu Cảnh ngẩn người ra, chợt nhớ tới người đàn ông với con ngươi màu xanh dương bị cô ép đi phải tha hương kia, trong lòng chợt đau nhói. Chỉ sợ cả đời cũng không hết áy náy.
Tiếu Như Nghê nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén như dao: "Cho nên mới nói, chúng ta vẫn rất giống nhau, đều tư lợi giống nhau cả thôi!".
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, nói như chém đinh chặt sắt: "Không, chúng ta không giống nhau, tôi không yêu anh Thương, cho nên tôi để anh ấy tự do. Nhưng còn cô, quá mức ích kỷ, hai ngươi đều muốn cả hai, ai cũng không muốn tuột khỏi tay, nhưng trái tim của con người ta chỉ có thể dung nạp được một người, cho nên rốt cuộc người cô muốn ai cũng không biết, làm sao có thể không đáng thương đây?".
"Cô!", sắc mặt Tiếu Như Nghê liền xanh mét, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng định cãi lại.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, xe lại đột ngột phanh gấp, hai chiếc xe đi theo ở phía sau không kịp trở tay, chỉ nghe tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, ngay sau đó là một hồi va chạm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê không kịp phòng bị, theo quán tính đều nặng nề lao về phía trước, mà hai chiếc xe theo sát phía sau cũng bị va chạm liên hoàn, ngay sau đó bốc lên khói đen cuồn cuộn , kéo lê thành hai đường cong, đâm vào hàng cây bên đường.
Hai chiếc xe phía trước sau khi thấy tai nạn đột nhiên xảy ra, liền vội vàng dừng xe, hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy!", Tiếu Như Nghê thét to.
Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, mới vừa rồi còn hiền lành như thế đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác vô cùng, làm gì có tâm trạng để ý tới câu hỏi thăm của Tiếu Như Nghê chứ, dùng sức đạp chân ga, tốc độ trong nháy mắt đạt tới 200 km/h, bất chấp tất cả lao cả vào xe đằng trước.
Hai chiếc xe phía trước không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ kịp đánh tay lái tránh sang một bên, nhưng vẫn bị va quệt không nhẹ.
"Hừ! Ông đây khuyên chúng mày phải ngoan ngoãn một chút, nếu không muốn chết thì cứ ở yên đó!", tên ngồi ở chỗ tài xế thô lỗ nhổ một bãi nước bọt, mắt lộ ra hung quang, vừa nhìn liền biết là dân vừa liều mạng lại không sợ chết. Dân liều mạng kia nhìn bốn chiếc xe bị chính mình phá hủy, lộ ra nụ cười khát máu, sau đó đạp lút chân ga, đường hoàng mang người chạy đi.
Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đều trợn to hai mắt, mặt đồng thời biến sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...