Cổ Đại Sơn Cư Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày


Thẩm Ninh là cái đuôi nhỏ của nhị ca con bé, vui vẻ đi theo sau người ca ca, chốc chốc lại giúp ca ca tìm hòn đá to như trứng ngỗng, chốc chốc lại giúp mò đá dưới sông.


Hai huynh muội cùng nhau thương lượng chọn vị trí khác, dựa theo cách của Tang La mà làm một lần, sau đó vẻ mặt mang đầy kích động lên bờ, đôi mắt Thẩm An sáng trưng, ngước lên hỏi Tang La: "Đại tẩu, khi nào nhấc cái sọt kia lên?"

Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của tiểu hài tử.


Tang La mỉm cười: "Chạng vạng tối lại đến, bây giờ chúng ta làm cần câu tôm.

"

Thật ra đặt tổ như này tốt nhất phải để ngày hôm sau đến lấy, thu hoạch càng lớn, nhưng còn không phải đang chờ đồ cúng cho bụng sao, chỉ có thể rút ngắn thời gian.


Hai từ câu tôm nhất thời thu hút hai tiểu hài tử: "Câu tôm như thế nào?"

Bẫy tôm vô cùng đơn giản, Tang La dẫn theo hai tiểu hài tử nhặt vài cành cây có lá ở bên khe suối, buộc thành từng bó một, để xa hai chỗ đặt bẫy đánh cá kia, lấy đá đè cành cây có lá vào trong nước.



Cách làm mới lạ, hai tiểu hài tử chơi vô cùng vui vẻ, phân đoạn khe suối ra làm bảy rồi đặt bẫy câu tôm xuống mới coi như thoả mãn.


Lên bờ vẫn còn có chút chơi chưa tận hứng, "Đại tẩu, sau đó thì sao? Chúng ta bây giờ làm gì?"

"Câu tôm cũng phải đợi đến chạng vạng tối sao?"

Một người một câu, sau đó dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tang La.


Sau khi tốn công đặt mấy cái bẫy, mặc dù vẫn chưa nhìn thấy kết quả câu tôm bắt cá, nhưng độ đáng tin cậy của Tang La ở trong lòng hai hài tử đã tăng lên rõ ràng.


Tang La nhìn hai hài tử so sánh với sự hoảng loạn chán nản nửa đêm hôm qua, hôm nay rõ ràng đã xuất hiện nụ cười, tinh thần khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, nàng mỉm cười: "Phải chờ, chúng ta đi làm những chuyện khác trước.

"

Vẫy tay với hai tiểu hài tử rồi muốn rời đi.


Thẩm An không nhúc nhích đôi chân, quay đầu lại nhìn vị trí để sọt trong suối: "Đại tẩu, chúng ta cứ đi như vậy sao? Mấy cái sọt đó bị người cầm đi thì sao?"


Chơi đùa vui vẻ một hồi xong, thuộc tính tiểu quản gia lập tức trở về, lúc này có cá hay không là một chuyện khác, sọt của bọn họ chỉ có hai cái, không chỉ là sọt, thật sự nhà bọn họ bây giờ đồ dùng gì cũng là thứ đáng trân trọng, đồ vật thật sự quá ít.


Nếu như không bắt được cá, trong nhà lại không nhiều đồ dùng lắm lại mất đi hai cái sọt, Thẩm An muốn khóc cũng không có chỗ nào mà khóc.


Bước chân mới nhúc nhích của Thẩm Ninh cũng dừng lại, nhìn sang Tang La phía bên cạnh.


Tang La lại không lo lắng như vậy, "Không sao, thôn chúng ta bốn bề đều là núi, núi bên này bình thường cũng không có quá nhiều người vào, hơn nữa vị trí để sọt của chúng ta đứng ở trên bờ nếu không để ý sẽ không thấy, hơn nữa muốn đi từ chỗ này ra khỏi núi không phải cũng đi qua trước nhà chúng ta sao? Nếu hai đứa vẫn chưa yên tâm thì buổi trưa đứng canh ở cửa một chút, chúng ta đã nghèo đến nỗi này rồi, cũng không có ai thèm đồ của chúng ta đâu.

"

Thẩm An: "! ! " Nghe hình như cũng hợp lý.


Hai huynh muội cùng nhìn về vị trí đặt sọt, quả thật không bắt mắt, lúc này mới từ bỏ ý định canh ở đây.


Tang La xoa xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Ninh: "Đi thôi, dẫn các ngươi đi tìm đồ ăn khác.

"

Vừa nghe còn có cách tìm được đồ ăn khác, đôi mắt hai huynh đệ lập tức sáng lên!

"Là cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận