Cổ Đại Sơn Cư Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày


Cậu bé để dành cháo quả nhiên là đúng, đại tẩu mặc dù đối tốt với bọn họ, nhưng thật sự không đáng tin cậy, đặc biệt là khi tỉnh dậy sau cơn đau giống như càng không đáng tin cậy.


Lúc trước ít nhất còn biết tiết kiệm miếng ăn, bây giờ dùng lương thực khiến cho lòng bọn họ thấy hoảng loạn, dựa theo cách ăn này của đại tẩu cậu bé, lương thực mượn của Trần a nãi có thể chống được mấy ngày chứ? Đợi ăn hết rồi, bọn họ còn có thể tìm ai mà mượn đồ ăn?

Mới đeo sọt ra khỏi nhà tranh được vài bước, Thẩm An đã buồn đến không chịu nổi.


Cậu bé còn muốn nói đi xung quanh nào cần dùng đến hai cái sọt? Chỉ là nghĩ đại tẩu mới qua cơn bệnh nặng, lại vừa nói khoác một phen, rốt cuộc cũng ngại làm xấu mặt tẩu tử, mới nhịn xuống, dù sao đeo sọt cũng không nặng.


Chỉ là trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, buổi tối hôm nay không thể để đại tẩu sắp xếp đồ ăn.


Đại tẩu bị bệnh thì để đại tẩu ăn hơi ngon một chút, nhưng cũng không thể nấu đặc, phần của đại tẩu làm riêng, cho ít rau dại, chăm thêm mấy ngày.



Cậu bé và muội muội vẫn như trước kia đi, đào thêm nhiều rau dại, lại đến nhà Tam thúc cầu xin, cũng có thể sống qua ngày.


Tuyệt đối không thể giống như buổi sáng hôm nay, ba ngươi cùng nhau ăn nồi cháo trắng đặc như thế, quá lãng phí lương thực, đừng nói mùa đông, mùa thu này bọn họ cũng khó mà qua được.


Thẩm Ninh cũng nhìn nhị ca của mình, hai huynh muội nhìn nhau, trên mặt đều mang vẻ u sầu, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ.


Tang La không biết rằng mình đã bị tiểu huynh muội đánh vào hàng ngũ cực kỳ không đáng tin cậy, mỉm cười khá là tự tin: "Có đồ gì hay không, đi cùng ta một vòng là biết.

"

Nàng nhìn sọt không đeo trên lưng hai tiểu hài tử, có chút tiếc nuối, nếu như có thêm nhiều sọt như này thì tốt biết bao, vẫn là đồ trong nhà quá ít.


Một lớn hai nhỏ, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, tay cầm gậy tre đi về đường mòn bên cạnh núi.


~

Tang La quả thật như nàng nói, cũng không dẫn hai huynh muội đi vào sâu, chỉ dẫn bọn họ đi về khe suối nhỏ gần đỉnh đồi phía tây nhà bọn họ.


Thẩm An nhìn con cá nhỏ bơi lội trong khe suối trong vắt, cuối cùng cũng biết đại tẩu đánh chủ ý về chỗ nào: "Đại tẩu, mấy con có này rất linh hoạt, không dễ bắt, đệ và Tiểu Ninh đều từng bắt thử, bắt nửa ngày cũng không bắt được một con.

"


Thẩm Ninh làm chứng: “Chúng bơi quá nhanh, lại trơn trượt.



Tống La cười nói: "Dùng tay bắt thì không dễ, nhưng chúng ta không cần dùng tay bắt, chúng ta đặt cái bẫy rồi chờ chúng tự bơi vào.

"

Nói rồi duỗi tay cầm lấy cái sọt trên lưng Thẩm An, bện ít cỏ bên khe suối, lấy vài hòn đá to như trứng ngỗng ném vào trong, đặt một hòn đá to như nắm tay, cởi giày và vớ, xách theo cái sọt kia rồi đi xuống suối.


Khe suối là nước sạch, chất lượng nước rất tốt, trong vắt thấy đáy, hơn nữa chỗ sâu nhất cũng chưa đến đầu gối của Tang La, nàng đặt nghiêng sọt vào phần sâu nhất của khe nước, từ đáy nước mò vài hòn đá ít nhiều gì cũng dính chút rêu ở phía trên rồi đặt chúng vào trong, đi vài bước trở lại bên suối.


Thẩm An và Thẩm Ninh nhìn đến choáng người.


"Như vậy là có thể bắt được cá?"

Tang La gật đầu: "Nếu có đồ làm tổ thì sẽ tốt hơn, đáng tiếc bây giờ trên tay chúng ta không có, chẳng qua khe suối này có không ít cá, trước tiên thử một chút rồi nói tiếp, nếu như ít, đổi chỗ quăng thêm hai lần nữa.


"

Vừa nói vừa định lấy cái rổ sau lưng Thẩm Ninh chuẩn bị làm cái tổ thứ hai.


Thẩm An có chút hưng phấn.


"Đại tẩu, cái này để muội làm!"

"Được.

" Tiểu hài tử có đứa nào không thích chơi, hơn nữa nước rất nông, Tang La cũng không do dự, mỉm cười đồng ý, trực tiếp dạy kỹ thuật, để tiểu huynh muội đi làm đi làm lại, nàng chỉ đứng ở bên nhìn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận