Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Mới bước ra thang máy, đã bị người nào đó kêu lại: "Chaeyoung!"

Chỉ thấy Loren từ bên cạnh chiếc Cayenne của hắn chạy tới, ăn mặc tỉ mỉ như một kỵ sĩ, áo khoác ngắn bên ngoài rất xuất sắc.

"Sao anh lại tới đây?"

"Nói qua đưa quà cho em mà, anh mua ở Hàng Châu đấy, nhìn xem có thích hay không?"

Không chịu nổi thúc giục của hắn, Chaeyoung đành phải nhận lấy mở ra, bên trong là một chuỗi lắc tay bằng vàng.

"Quá quý giá, tôi không thể nhận."

"Tặng em mà, đắt thế nào đi nữa cũng đáng giá." Loren lại đem hộp quà nhét vào tay nàng, còn đưa tay nắm lấy: "Tay em lạnh quá"

Nàng rút mạnh tay về, quá nhanh, làm chuỗi vòng tay kia rơi trên mặt đất.

Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

"Không sao, không thích cái này thì anh lại mua cho em cái khác."

"Sư huynh."

Xưng hô thế này vừa ra khỏi miệng, hai người đều an tĩnh lại.

Năm thứ hai đại học, nàng luôn ngọt ngào nhu thuận theo đuổi hắn, tâm tư của cô gái trẻ dường như đều đặt hết vào hai chữ này

Nói thật, thời khắc này Loren cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt.


Rất nhiều năm rồi, nàng lại gọi hắn là sư huynh.

"Ừ?"

"Tôi sẽ không nhận lễ vật gì của anh đâu, trước kia không hiểu chuyện, yêu đơn phương nên đã gây ra cho anh không ít phiền toái, thực xin lỗi."

"Kỳ thật anh vẫn luôn thích em, Chaeyoung tuy rằng anh khốn kiếp hiểu trễ, nhưng anh là thật tâm."

"Sư huynh, tôi có người yêu rồi, tôi rất thích chị ấy, rất hạnh phúc, cũng chúc anh tìm được đúng người."

"Có phải là cái con du côn lần trước?"

"....."

"Em không bị gì đó chứ? Đó là loại cặn bã của xã hội đấy, không chỉ chuyên đánh nhau gây chuyện, cô ta còn sinh sống bằng cái nghề đó, đòi nợ thuê là phạm pháp!"

"Chị ấy không phải cặn bã!"

"Đầu óc em có phải bị hỏng chỗ nào rồi hay không? Hả? Gần 30 rồi, mà không đi tìm công việc đàng hoàng, cả ngày đầu đường xó chợ, có tin chỉ cần tôi báo cảnh sát, nó lập tức ở tù hay không? Đừng để vẻ bên ngoài của cô ta mê hoặc, loại người này đi chơi gái không ít, bị bệnh gì sẵn rồi cũng không biết chừng."

Chaeyoung mạnh mẽ ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Loren.

Lạnh lẽo, cứng rắn, nghiêm túc và có lẫn trong đó là một tia thất vọng.

Cuối cùng, nàng không nói gì thêm nữa, chỉ xoay người trầm mặc rời đi.

"Chaeyoung, Chaeyoung em hãy nghe anh nói Chaeyoung!"

Loren gầm rú vô dụng, bóng dáng kia vẫn thẳng tắp rời hắn mà đi.

"Mẹ nó!"

Hắn phiền chán gãi đầu, tương lai rộng mở trước mắt đó đột nhiên rời khỏi tầm tay, rất không phục!

[......]

Có một người ba vợ như vậy, đến đời chết vẫn không lo không phát triển.

Loren cực kỳ tức giận, cố gắng bình tĩnh một chút, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số.

Đầu kia bắt máy.

"Dì Kim."

.....


Nàng lái xe chạy trên đại lộ, mở cửa sổ để gió thổi một hồi mới bình tĩnh trở lại.

Đại học, tốt nghiệp, công tác, trong suốt 10 năm đó Lisa không hề tham dự vào, cho dù cuối cùng thì chút cảm tình của nàng dành cho Loren có nhạt đi, thì vẫn sẽ luôn giữ một khoảng kí ức đẹp đẽ, ấn tượng thuở ngây thơ khó thể phai mờ.

Nhưng vừa rồi, với thái độ và giọng điệu đó của Loren đã phá đi lằn ranh mỏng manh đó.

Cảm giác thất bại khi nhìn lầm người làm cho Chaeyoung buồn bực.

Đi ngang qua cao ốc thành ủy, nàng dừng xe bên lề, gọi điện cho Seo Joon: "Ba, ba ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Dạ"

"Lên đây đi, ba thấy xe của con rồi."

[......]

Trên bàn thấp có một cặp lồng cơm bằng inox, vẫn còn ấm.

Nàng lật nắp ra, là cà rốt thịt xào: "Không cần ba ăn cùng đâu, lần nào cũng chỉ nhìn con ăn, làm con ăn không được nhiều.”

"Chaeyoung công tác không hài lòng?"

"Không có việc gì."

Sau một lát, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ba, ba thích loại người con thích như thế nào?"

"Đối xử tốt với con là được."

"Nếu chị ta không có tiền, còn rất nghèo."

[.....]


Chaeyoung nghe thấy thế, trong lòng vừa đắc ý vừa ấm áp, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy Lisa đặc biệt thích hợp.

Công việc của Seo Joon bình thường khá bận rộn, nàng không quấy rầy nhiều, ngồi một lát liền chuẩn bị đi.

"Chaeyoung." 

"Dạ?"

"Hẹn ngày mang cô ta về cho cả nhà xem mặt đi.”

"Con biết rồi."

"Lái xe cẩn thận, trở về đi."

Tinh thần nàng sau khi bị lão đồng chí thử thách cuối cùng cũng đã phấn chấn lên một chút.

Vừa chuẩn bị láy xe, nàng nhận được tin nhắn của Lisa.

[Đến nhà chị nhé?]

[Chỗ chị có gì đáng để em suy nghĩ xem có nên đến hay không.]

[Có một người sắp làm em sướng đến chết.]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận