Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]

Động tác sấy tóc của Chaeyoung vẫn không ngừng, âm thanh ồ ồ từ máy đan xem chung với tiếng chuông điện thoại di động.

Nàng không bắt máy.

Jisoo đúng lúc kêu lên: "Chị dâu tây chỉ còn một trái cuối cùng, em giữ lại cho chị này."

"Một túi dâu giờ còn một trái, lần sau em cũng đừng mang tới đây nữa, tự giữ ở nhà ăn đi dù sau kết quả đều như nhau."

"Câu này nghe sao cũng như chị đang khinh bỉ em nhỉ? Thời buổi bây giờ tốt bụng lấy lòng còn không nghe được lời khen nào, chị rể đây là do chị không dạy dỗ đến nơi đến chốn đấy, chị em ấy phải quản giáo thật kỉ mới được."

"Em bớt nói lại đi, chị cám ơn dâu tây của em đó, được chưa?"

Jisoo đưa tay cầm trái dâu cuối cùng đưa đến miệng Chaeyoung, nàng nghiêng người từ tay em ăn luôn trái dâu vào miệng.

"Ừ, rất ngọt."

"Do ngôi sao đang nổi tiếng đêm khuya tự mình đưa tới, có thể không ngọt sao." Jisoo nói cái gì đều không quên mở miệng tự khen bản thân mình, em quay đầu nhìn về phía Lisa: "Đừng để ý chị ấy, chúng ta nói tiếp những câu chuyện của chúng ta đi."

Nàng đi vòng qua phía sau cô, tay tùy ý khoát lên bả vai cô, bị cô cầm, vừa xoa vừa nghịch các đốt ngón tay.

Nàng cảm thấy nhột, vừa muốn rút trở về, di động lại vang lên.

Loren lại gọi đến một lần nữa, cực kì chấp nhất.


Cô ngồi trên sofa nghiêng đầu, nhìn Chaeyoung đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng khách, Jisoo quấn quít lấy cô nói chuyện phiếm, miệng liến thoắng không ngừng.

Điện thoại không reo nữa, Loren gửi một tin nhắn tới.

[Chaeyoung sao không nghe máy? Đang bận à?]

[Có chuyện gì?]

[Anh mới đi công tác từ Hàng Châu về, có mua quà cho em nè.]

[Cám ơn, không cần.]

[Anh lái xe đưa qua cho em.]

[Thực xin lỗi, tôi sắp ngủ rồi.]

Loren lại liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn linh tinh, nàng ấn tắt màn hình, lại ôm hai cái mền ra ngoài đi đến phòng khách.

"Chị, tại sao là hai cái mền thế? Một cái cho em giữ ấm là được, tặng chị pho tượng thịt này đem vào trong làm ấm giường đi. Hai người đừng ngượng ngùng, dù sao em cũng 23 tuổi rồi...."

"Muốn chết. Sofa tự hai người phân chia, buổi tối chớ lộn xộn, bằng không sáng mai chị lại phải đi trên mặt đất nhặt người."

"Chị thực sự muốn chia đôi sofa với tôi?"

"Ừ."

"Trời ơi! Chị, chị thật đáng thương, chị ấy cũng không muốn làm ấm giường cho chị kìa."

“Lắm chuyện."

Lisa cảm thấy hai chị em nhà này cứ như đang diễn kịch, cô vui vẻ ngồi dựa trên sofa, xem hai người kia đấu võ mồm.

Nàng tắm rửa xong thay bộ áo ngủ bằng tơ lụa, trong phòng mở hệ thống sưởi, nhìn trước ngực lộ ra một làn da mượt mà, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Nhưng dù sao có Jisoo ở đây, nói như thế nào cũng là em vợ tương lai, đêm đầu vẫn nên để lại ấn tượng là chính nhân quân tử một chút.

10 giờ rưỡi, Chaeyoung quay về phòng ngủ, phòng khách chỉ còn ánh sáng của đèn ngủ hoa sen, bên trong có đặt tinh dầu mùi hải dương.

Sofa hình L, nhìn bộ dáng Jisoo ngủ ở đằng kia, uốn tới ẹo lui giống như con sâu.


“Chị rể à, lần đầu tiên đã để chị ngủ chung với em, thật ngại quá."

"Lần đầu tiên của hai chị em cô đều cho tôi, người ngại là tôi mới phải."

Jisoo nghe đến đây lập tức đỏ mặt, hoàn toàn ngậm miệng.

"Đùa thôi. Sao họ của chị cô và cô lại khác nhau vậy?”

"Em theo họ mẹ, chị ấy theo họ ba.
Từ nhỏ em đã nhìn ra, nhà của em thương chị nhiều hơn, thật đau lòng chết đi được.

"Bình thường đều là con cái sẽ theo họ ba."

"Nói cho chị nghe một bí mật. Ông ngoại năm xưa phản đối ba mẹ em kết hôn, ba em nghèo đến mức không còn cái mồng tơi để mà rớt, mẹ em lại là con gái một. Sau khi có em, ba em trực tiếp để cho em theo họ Kim ông ngoại em mới nguôi ngoai. Haiiiz, câu mối tình già đó, kể đến là đứt từng đoạn ruột.”

Vô vốn đang nghe rất nhập tâm, lại bị câu nói sau cùng kia của Jisoo làm bật cười, mẹ kiếp, đúng là kẻ dở hơi.

"Được rồi, cô ngủ đi, đừng bò lổn ngổn rồi rơi xuống đất. Yên tâm, tôi không ngáy khi ngủ."

Em quả thực chưa đến mấy giây đã ngủ, trong mộng còn bẹp bẹp miệng.

Cô đứng lên, dịch dịch góc chăn cho em, đem mền đắp đôi chân trắng noãn cứ đưa ra ngoài của em.

Đèn trong phòng ngủ nàng vẫn sáng, ánh sáng lấp lánh xuyên qua khe cửa khép hờ. Lisa bước đến đứng ở cạnh cửa, những hình ảnh hương diễm trong đầu, đúng là có thể làm cho cô tắc thở mà chết.

"Cùm cụp" tay cầm cửa được ai đó kéo xuống, khe cửa được mở rộng ra từng chút từng chút, trong ánh sáng ôn nhu mềm dịu đó, rơi vào trong mắt cô.

Tay Chaeyoung từ bên trong vươn đến đưa đến cổ áo Lisa, kéo cô vào phòng.


"Muốn ngủ với chị?" cô đi vào liền đem nàng đè sát vào cửa, bàn tay bắt đầu từ vạt áo thăm dò lên trên, ngón tay không ngừng mân mê hai hạt chân châu.

Nàng ngửa ra sau, rên nhỏ.

"Nghiện chị rồi? Huh?"

Tay cô lướt xuống dưới, khiêu khích đủ kiểu, không bao lâu tay cô ướt đẫm không khác gì rửa tay.

"Ướt hết cả người chị rồi."

[......]

[......]

Cô thấy em lại tiếp tục nhắm mắt, đoán chừng là nói mớ.

"Không có việc gì, bị cảm thôi, sáng mai đưa cô ấy ngậm hai viên kẹo viêm họng là được."

Jisoo lẩm bẩm thêm vài câu, sau đó lật người lại, nghiến răng kèn kẹt ngủ tiếp.

[........] những dòng bị ẩn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận