Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Nụ cười này của Trì Triệt ở trong mắt người khác là rực rỡ ấm áp.

Tựa như ánh sao tỏa sáng trong bầu trời đêm, chiếu sáng nội tâm đang bị mây đen che kín của cô ta.

Nhưng trong mắt Khương Chỉ, nụ cười này cực kỳ giống một con mèo đắc ý khi trộm được cá.

Dáng vẻ cười toe toét đó, chỉ thiếu điều chính miệng nói ra: "Anh còn tưởng em chính trực giống như hôm qua, hóa ra cũng chỉ là nói ngoài miệng."

Cái gì mà “Anh phải có trách nhiệm với bạn gái mới”, cái gì mà “Xin đừng tiếp tục dây dưa nữa”?

Trên thực tế, cái gì nên sờ cô cũng đã sờ cả rồi.

Khương Chỉ bị bắt tại trận, gương mặt có chút nóng lên.

Cô lại không thể giải thích.

Cũng không dám phủ định. Nếu lúc này phủ định bất kỳ một chữ nào mà cô vừa mới khen Trì Triệt thì cũng tương đương với việc cô thừa nhận những gì mình nói đều là dối trá.

Bao gồm cả chuyện từ chối Hà Ngộ cầu hôn cũng sẽ mất đi độ tin cậy.

Cân nhắc nặng nhẹ, Khương Chỉ thấy im lặng rời đi vẫn là cách tốt nhất.

Với thân phận của Trì Triệt, anh có thể xuất hiện ở đây cũng chỉ là đi theo phú bà tới ăn cơm, nhất định sẽ không dám bắt chuyện với cô ngay trước mặt của mọi người.

Khương Chỉ đứng dậy, kìm nén sự khó chịu trong lòng xuống, không hề chớp mắt dứt khoát đi ra ngoài.

Nơi này là nhà hàng mà cô thích nhất. Bởi vậy nên hai năm trước, tính từ lần đầu tiên gặp Trì Triệt, lần nào cô cũng dẫn anh tới đây ăn cơm.

Nào ngờ, thời thế xoay vần, mặc dù nhà hàng vẫn là nhà hàng, tiểu bạch kiểm vẫn là tiểu bạch kiểm.

Nhưng bây giờ tiểu bạch kiểm là khách hàng tới đây tiêu tiền, còn bản thân cô lại trở thành một nhân viên phục vụ.

"Em định đi đâu?"

Nhưng Trì Triệt rất lớn mật, khi Khương Chỉ đi ngang qua liền lớn tiếng gọi cô lại.

Không để ý tới cũng không được, khách hàng và đồng nghiệp đều đang ở đây.

Ngay cả giám đốc Mã là người lúc trước đã nhận cô vào làm ở đây cũng đang đi tới bên này, ánh mắt nhìn về phía cô và Trì Triệt rất quái dị.

"Làm việc.”

Khương Chỉ đáp lại rất ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn sang nơi khác, hoặc là cửa phòng, hoặc là bậc thang ngoài hành lang. Tóm lại cô không hề nhìn thẳng vào anh.

Trì Triệt “Ừ” một tiếng rồi nói: "Đi theo anh."

Khương Chỉ thấy anh nói vậy thì cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới quay đầu lại nhìn anh.

"Xin lỗi quý khách, có phải là ngài không nghe rõ tôi nói gì không? Tôi mới vừa nói là bây giờ tôi có việc phải đi. Hơn nữa, công việc của tôi là đánh đàn, hình như là tôi cũng không thể giúp gì được cho ngài."

Trùng hợp làm sao, đúng lúc này chị Tô lại đi ra từ thang máy. Khương Chỉ giống như là nhìn thấy cứu tinh, điên cuồng vẫy tay với chị ấy.

Đồng thời, cô cũng giới thiệu cho Trì Triệt: "Vị này là người phụ trách của buổi tối hôm nay. Ngài có bất kỳ ý kiến hay yêu cầu gì xin hãy tìm chị ấy."

Cô vừa dứt lời, chỉ thấy ý cười trong đáy mắt Trì Triệt càng thêm nồng đậm, giống như là đang chờ mong thứ gì.

Mà vẻ mặt của chị Tô trong nháy mắt trở nên hoảng sợ.

Chị Tô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khương Chỉ.

Mặc dù không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy xưng hô mới nãy của Khương Chỉ với Trì Triệt thì có thể đoán được, chắc chắn là cô đang hiểu lầm thân phận của Trì Triệt.

Muốn tránh cho cô nói sai, chị Tô nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.

Người còn không kịp đứng vững đã nhanh chóng nở một nụ cười vui vẻ với Trì Triệt.

"Chào buổi tối, tổng giám đốc Trì, ngài đến dùng cơm sao? Vẫn là kiểu cũ ạ?"

Tổng giám đốc Trì?

"..." Tinh thần của Khương tiểu thư bị kích thích cực mạnh.

"Không phải."


Từ trước đến nay Trì Triệt vốn rất kiệm lời với người khác, chỉ khi nói chuyện với Khương Chỉ mới không như vậy.

"Vì chuyện công việc, tới đây."

Nửa câu sau là nói với Khương Chỉ đang ngơ ngác đứng tại chỗ.

Rất hiếm khi thấy vẻ ngơ ngác xuất hiện trên mặt cô gái này, Trì Triệt cảm thấy rất thú vị.

Anh không còn phiền muộn vì hiểu lầm của hôm qua nữa, có thể thấy được biểu cảm hiếm gặp của cô, rất có lời.

Khương Chỉ vẫn luôn dùng tư thái tốt nhất xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù có gặp phải Trì Triệt trong buổi tiệc tối cô vẫn duy trì nét đẹp phú quý, nhiều nhất chỉ biểu hiện ra một chút mệt mỏi.

Còn vẻ mặt ngu ngốc như bây giờ?

Không tồn tại.

Trong khoảnh khắc như thế, màu đỏ ửng trên gương mặt Khương Chỉ lại đậm thêm một chút.

Cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nguyên nhân thì đã thay đổi.

Thấy Khương Chỉ gật đầu, Trì Triệt lại không lập tức nhấc chân rời đi.

Anh chuyển ánh mắt về nơi đặt đàn dương cầm, nhìn lướt qua bốn cô gái vẫn luôn dán ánh mắt vào anh và Khương Chỉ.

Trì Triệt chỉ cần nhìn thoáng một cái liền phát hiện ra chuyện bất thường, hai mắt híp lại.

Sau đó, nhỏ giọng nói với giám đốc Mã hai câu.

Rất ngắn, tiếng nói lại nhỏ.

Ngay cả Khương Chỉ đứng kế bên cũng không nghe thấy.

Đương nhiên, bây giờ cô cũng không có tâm tư đi chú ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Đủ loại suy nghĩ bay qua bay lại trong đầu, kinh hoảng, sững sờ, không biết phải làm sao, tâm tình quá mức khó chịu. Khương Chỉ chỉ hận không thể đổi từ bị động sang chủ động, lập tức kéo Trì Triệt qua một bên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

...

"Hiểu rõ ạ."

Giám đốc Mã nghe xong lập tức đáp lời, sau đó liền đi vào trong nhà hàng, phương hướng chính là bàn của đám người Khâu Minh Lộ.

Lúc này Trì Triệt mới cất bước rời đi.

Còn Khương Chỉ hiện giờ đang có quá nhiều chuyện chờ lấy anh giải đáp, hiển nhiên cũng sẽ không dừng lại thêm dù chỉ một giây, ngay cả gật đầu chào chị Tô cũng quên mất, máy móc đi theo anh rời đi.

Cũng không nhìn thấy giám đốc Mã nở một nụ cười “công nghiệp”, nhưng lại không hề nương tay giật lấy điện thoại di động trên bàn của Khâu Minh Lộ.

Trì Triệt và Khương Chỉ một trước một sau đi vào thang máy tư nhân, anh ấn số của tầng cao nhất.

Trước đây Khương Chỉ đã từng nghe đồng nghiệp nói về chiếc thang máy này. Đây là thang máy chuyên dụng của chủ nhà hàng, không cho phép những người khác sử dụng.

Có một câu tổng giám đốc Trì của chị Tô làm nền, khi bị Trì Triệt đưa vào trong thang máy, Khương Chỉ cũng không quá kinh ngạc.

Cũng không có những suy nghĩ vớ vẩn như “Có phải là phú bà mua nhà hàng này cho anh hay không?”.

Dáng dấp của Trì Triệt quả thực rất đẹp mắt.

Nhưng phú bà hào phóng được như vậy thì đúng là thế gian hiếm thấy.

Trên đường đi anh vẫn im lặng không nói một lời, Khương Chỉ bởi vì mải suy nghĩ lung tung, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu mở lời từ đâu.

Vất vả lắm mới nhịn được đến tầng cao nhất. Hai người từ thang máy đi ra, rẽ vào một căn phòng được trang trí như một quán rượu cao cấp.

“Sắp tiến vào chủ đề chính rồi.”

Khương Chỉ vừa mới nghĩ như vậy.

Liền thấy Trì Triệt đứng trước một cái bàn chứa đầy tập tài liệu, vẫy vẫy tay với cô.

"Lại đây."

Cô đến gần xem thử.


Không ngờ lại là báo cáo chi tiết về tài sản của nhà họ Trì ở thành Bắc??

*

Giám đốc Mã lấy lý do “Nghi ngờ điện thoại quay lén riêng tư của người khác” cưỡng chế “mượn” điện thoại đi.

Sau đó trực tiếp nộp tới tay Trì Triệt.

Ông ta thấy Khương Chỉ đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn dài, nghiêm túc lật xem tài liệu, trên bàn có một tập tài liệu vô cùng quen mắt.

Đúng là sổ sách của nhà hàng mà tối hôm qua ông chủ yêu cầu phòng tài vụ làm suốt một đêm mới xong.

Nhưng giám đốc Mã cũng là người tinh ý, không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ gật gật đầu với Trì Triệt liền nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Không có gì kỳ quái cả, Khương nương nương đến kiểm kê tài sản mà thôi.

Nhưng trước mắt, giám đốc Mã là người duy nhất biết nội tình sâu xa bên trong, những người khác vẫn còn mơ màng không rõ.

Đứng mũi chịu sào chính là mấy vị thiên kim cố ý đến xem Khương Chỉ bị làm cho mất mặt

Kết quả không những không thể làm nhục Khương Chỉ, ngược lại còn bị nhục nhã một phen, trong lòng bọn họ không hề thoải mái chút nào.

Điện thoại lại bị lấy đi ngay trước mặt, vậy là kế hoạch này không chỉ bị thất bại, còn bị bại lộ trước người khác.

Sắc mặt bọn họ trở nên cực kỳ kém.

"Đại thiếu gia nhà họ Trì này, nhìn thì đẹp nhưng cách xử sự thì quá tệ."

Một người trong đó tối sầm mặt lại, vẻ mặt cứng đờ.

"Cũng không tốt hơn em trai anh ta được bao nhiêu."

"Đúng vậy, trực tiếp lấy điện thoại di động của tôi đi mất, còn nói cái gì mà vi phạm quyền riêng tư cá nhân nữa chứ?"

Một người khác còn tức giận hơn cả cô ta.

"Nhà hàng nào lại có quy định như vậy, nhà hàng nào có nhân viên phục vụ to gan như vậy? Làm gì có chuyện nhân viên của nhà hàng có tư cách làm chuyện này? Tức chết tôi rồi, tuy tính tình của Trì Tập không tốt nhưng xưa giờ đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ không nể mặt phụ nữ. Còn Trì Triệt thì...”

Vốn bọn họ còn định mắng khó nghe hơn nữa.

Mấy câu kiểu như “Quả nhiên là đứa trẻ không có mẹ, có người sinh mà không có người dạy, không có giáo dưỡng”.

Nhưng trước đó vài ngày, bọn họ nghe được trưởng bối trong nhà nhắc đến, hình như Trì Triệt đã được lựa chọn làm người thừa kế của nhà họ Trì.

Nếu không có sai lầm quá lớn thì hẳn là ông cụ Trì sẽ không thay đổi quyết định.

Người thừa kế của nhà họ Trì...

Tạm thời bọn họ không thể trêu vào.

Trái lại là Khâu Minh Lộ, cô ta không hề tức giận như ba người kia.

Mặc dù không thể thành công làm nhục Khương Chỉ, đúng là có chút không thoải mái. Nhưng dù sao hôm nay cô ta cũng nhìn thấy được dáng vẻ lúc cười của Trì Triệt, cũng có thể coi như đã đạt được một ước muốn.

Có thể là tinh thần xảy ra vấn đề, cô ta còn mở miệng giải thích giúp Trì Triệt.

"Không nên tức giận, dù sao đây cũng là Serendipity, sao có thể so sánh với các nhà hàng khác? Các cô ngẫm lại đi, Serendipity trước giờ vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng đột nhiên lại truyền ra video mà chúng ta vừa quay..."

"Còn chưa làm cho Khương Chỉ mất mặt, chúng ta truyền video đó ra ngoài còn có ý nghĩa gì?" Những người khác hỏi.

"Nhưng Trì Triệt không biết."

Khâu Minh Lộ vẫn đang giải thích cho Trì Triệt.

"Anh ấy chỉ biết chúng ta đang quay lén thứ gì, vì danh dự của nhà hàng, chắc chắn sẽ phải lấy về xem xét một phen. Chờ sau khi xác định được không có vấn đề thì nhất định sẽ trả lại cho chúng ta."

Nói không chừng sẽ còn xin lỗi.

Theo lý thì đúng thật như lời Khâu Minh Lộ nói.


Nhưng mọi người vẫn cảm thấy lời này có chút quái dị.

Qua mấy giây sau mới kịp phản ứng lại.

Người bày ra trò này là Khâu Minh Lộ, người tỏ vẻ có lòng tốt đứng ra giải thích cho người khác cũng là Khâu Minh Lộ.

Nhà họ Khâu thật đáng gờm, có thể sinh ra một đứa con gái biết thời thế như vậy.

Trong số ba người mà Khâu Minh Lộ dẫn tới hôm nay, chỉ có một người là bạn thân từ nhỏ với cô ta.

Hai người còn lại, chẳng qua là vì chán ghét Khương Chỉ nên mới tạm thời đứng cùng chiến tuyến với Khâu Minh Lộ mà thôi. Bởi vậy cho nên mới đồng ý tặng lại bàn đặt trước ở nhà hàng cho cô ta, còn theo cô ta đến tận đây.

Hiện giờ lại bị thái độ của Khâu Minh Lộ chọc giận, cảm thấy uất ức, rất muốn phát tiết lửa giận.

Hai người trừng mắt nhìn về phía cô ta, cả biểu cảm và ánh mắt đều thể hiện rõ ý tứ “Cô bị thiểu năng à?”.

Khâu Minh Lộ nói xong mới bình tĩnh suy nghĩ lại, phát hiện lời nói vừa rồi của mình vừa rồi quái dị cỡ nào.

"Hơn nữa, các cô có chú ý tới lời nói mới nãy của Khương Chỉ không? Hình như cô ta không biết Trì Triệt là chủ nhân của nhà hàng này, rõ ràng là làm công cho người ta lại còn gọi anh ấy là quý khách?"

Cô ta vội vàng thay đổi chủ đề.

"Thật là nực cười, nói không chừng Trì Triệt gọi cô ta qua đó là vì muốn bắt cô ta chịu trách nhiệm cho trận náo loạn này. Chúng ta đừng đi vội, cứ chờ nhìn xem Khương tiểu thư có bị đuổi hay không đã."

Mấy người kia nghe lọt tai những lời này, sắc mặt mới tốt lên được một chút.

"Tốt nhất là như vậy, hi vọng anh ta biết thời thế một chút, để Khương Chỉ ra xin lỗi chúng ta."

Chị Tô đứng ở một bên nghe xong cuộc nói chuyện giữa mấy người bọn họ, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Lúc thấy ông chủ gọi Khương Chỉ đi, chị Tô đã lập tức muốn đuổi theo giải thích cho ông chủ biết Khương Chỉ là nhân viên mới tới.

Bởi vì Khương Chỉ chỉ phụ trách đánh đàn, việc học lại bận bịu, còn chưa kịp hiểu rõ nội bộ công ty.

Cho nên, Khương Chỉ làm phật lòng Trì Triệt ở chỗ nào, cô ấy đều hi vọng anh có thể xem xét mà không truy cứu trách nhiệm.

Nhưng cô ấy lại bị một câu ‘Làm việc cho tốt, không được lười biếng’ của giám đốc Mã cản lại.

Chị Tô vốn đã rất lo lắng, bây giờ lại nghe bọn họ nói năng lung tung, bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác như vậy lại càng vừa tức vừa gấp.

Lúc này, cô ấy cảm thấy vô cùng bất lực.

Bởi vì đối phương có quyền thế, thậm chí cô ấy còn không có tư cách từ chối phục vụ bọn họ.

Cố gắng hết sức để lên chức đội trưởng thì thế nào? Không phải vẫn không có can đảm đứng ra bênh vực đồng nghiệp hay sao?

Trong lòng chị ấy chợt nổi lên một nỗi chua xót không tên.

*

Kỳ thực, Khương Chỉ không chỉ không bị truy cứu trách nhiệm, mà còn đang được thoải mái xem xét gia sản của ông chủ Trì.

Giờ phút này, người đàn ông mà những người kia không dám đáp lời đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Khương Chỉ, thỉnh thoảng giúp cô giải thích về các loại tài liệu.

"..."

Khương Chỉ vẫn ở trong tình trạng không nói lời nào.

Trên thực tế nội tâm của cô đã là sóng lớn vỗ bờ, kinh ngạc không nói nên lời.

Cô đã hiểu được ý mà Trì Triệt muốn nói. Có lẽ là bởi vì cô hiểu lầm anh trong bữa tiệc tối hôm qua, tưởng anh “bị phú bà bao nuôi” nên mới được tham gia tiệc tối, vì thế cho nên hôm nay mới cố ý giải thích cho cô hiểu.

Về phần danh mục tài sản gì đó, cô cũng không cần phải xem kĩ.

Bởi vì vừa mới tiện tay cầm lên tập tài liệu thứ nhất, nhìn thấy tên công ty được in lớn trên đó thì Khương Chỉ đã hiểu được chữ Trì trong tên của Trì Triệt có giá trị như thế nào.

Nhà họ Trì có tiền trong nước cũng không nhiều, nhưng cũng không ít.

Nhưng mà nhà họ Trì có được công ty này thì chỉ có một, chính là gia tộc giàu có nhất cả nước, được mọi người trong giới thượng lưu gọi bằng một tên gọi khác là “nhà họ Trì ở thành Bắc”.

Trước khi Khương Chỉ lên lầu, toàn bộ nghi ngờ trong đầu đều tan thành mây khói khi biết đến ‘nhà họ Trì ở thành Bắc”.

Mặc dù nhà họ Trì ở thành Bắc vô cùng lớn mạnh, sản nghiệp nhiều, tài sản còn nhiều hơn cả nhà họ Khương trước khi phá sản, nhưng tầng lớp thanh niên trong gia tộc bọn họ lại rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây cũng là bởi vì quy định kì quái của gia chủ nhà họ Trì, ông cụ Trì.

Nghe Nhạc Nhiễm nói, người thừa kế của nhà họ Trì cùng lứa tuổi với bà vô cùng phô trương. Thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trên báo chí, cứ hai ba ngày lại có tin đồn liên quan tới ông ta truyền ra.

Ông cụ Trì còn từng vác gậy đánh người thừa kế trước đó của nhà họ Trì, nói ông ta là “Bùn nhão không thể trát tường”.

Về sau hình như ông ta đã làm sai một chuyện lớn, khiến ông cụ Trì tức giận đến mức trực tiếp hủy bỏ tư cách thừa kế của ông ta, còn nói chờ sau khi hai đứa cháu trưởng thành, xem đứa nào tài giỏi hơn thì sẽ cho đứa đó thừa kế gia nghiệp nhà họ Trì.

Nhưng chi tiết cụ thể bên trong thì Khương Chỉ không biết rõ lắm.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Chỉ cũng giống như những người khác, chỉ nhìn thấy tiểu thiếu gia của nhà họ Trì. Nhưng mà tính tình của cô không hợp với anh ta cho nên tuy hai người có nhiều bạn chung nhưng gặp mặt cũng không nói với nhau được quá mười câu.


Vậy thì Trì Triệt...

Chính là đại thiếu gia của nhà họ Trì rồi?

Nếu quả thật là vậy, thì lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trên đường đã trực tiếp mở miệng nói muốn bao nuôi anh, lúc đó Trì Triệt đã nghĩ gì mà lại đồng ý với cô?

Khương Chỉ khó có thể hiểu được.

Tuy rằng từ sau khi nhà họ Khương phá sản, đã không có người nói cho Khương Chỉ biết về tin tức trong giới, đồng nghĩa với việc tin tức của cô cũng bị bế tắc. Cô thực sự không biết Trì Triệt đã sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Trì.

Nhưng cho dù là sắp trở thành người thừa kế cũng không thể nào lưu lạc đến mức bị cô bao nuôi chứ?

Khương Chỉ ôm những suy nghĩ vớ vẩn lung tung trong đầu, mơ mơ màng màng xem hết tất cả tài sản của Trì Triệt.

Hay nói cách khác, là tất cả tài sản của nhà họ Trì.

Khi cô đang mải suy nghĩ xem nên nói gì thì Trì Triệt thấy cô đã xem xong tài liệu liền lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đặt lên trên bàn, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt cô.

Thình thịch.

Giờ phút này Khương Chỉ có thể nghe rõ tiếng tim đập như trống bỏi trong lồng ngực của mình.

Nếu như Trì Triệt là ông chủ của nhà hàng, vậy thì chiếc nhẫn này cũng là do anh đấu giá được.

Vốn Khương Chỉ còn tò mò không biết nguyên nhân gì khiến anh quyết tâm phải đấu giá bằng được chiếc nhẫn này đến vậy.

Bây giờ nhìn thấy anh đẩy hộp tới, không cần suy nghĩ cô cũng đoán được bên trong đó là cái gì.

Chỉ là...

Khương Chỉ ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng ở bên cạnh, cổ họng giật giật, đang muốn hỏi anh làm như vậy là vì cái gì.

Trì Triệt lại lên tiếng trước cô.

"Nhà họ Khương phá sản, rất nhiều người lấy làm trò cười."

Giọng nói của anh giống như cơn mưa phùn đầu mùa xuân, hơi lạnh trượt vào đáy lòng.

Mặc dù đây chỉ là một câu trần thuật, nhưng Khương Chỉ vẫn đáp lời: "Ừ."

"Mấy người muốn chạy tới xem em mất mặt, sau này sẽ còn rất nhiều."

Câu tiếp theo của Trì Triệt vẫn là câu trần thuật.

Mà Khương Chỉ cũng đáp lại ngắn gọn như cũ: "Ừ."

Nhưng vẻ mặt của cô lại tràn đầy nghi hoặc.

Cô không rõ Trì Triệt đang nói cái gì, càng không rõ anh muốn làm gì.

Cho cô xem báo cáo chi tiết về tài sản, có thể hiểu là muốn giải thích; vậy còn đẩy chiếc nhẫn cho cô là có ý gì?

Nhìn thấy vẻ mặt không rõ vui giận của Trì Triệt, Khương Chỉ có cảm giác như đang tự đập đá vào chân mình.

Lúc trước, cô rất mê đắm dáng vẻ này của Trì Triệt.

Khương Chỉ thích nhất chính là kiểu người như anh, kiệm lời ít nói, có cảm giác như cho dù có dùng gậy quất lên người anh cũng không nghe được tiếng vang. Loại người này có sức hấp dẫn trí mạng với cô, vừa cấm dục vừa mê người.

Nhưng đến giờ phút này, khi mới đoán được một chút manh mối, cô rất hy vọng Trì Triệt có thể cho cô một lời giải đáp thì Khương Chỉ mới phát hiện ra điểm xấu của loại tính cách này.

Không chịu thẳng thắn nói ra, không biểu lộ ra ý nghĩ trong nội tâm khiến cho cô không cách nào xác thực được suy đoán của mình.

Giống như là nắm chặt trái tim cô, không kéo lên mà cũng không buông ra, cứ để nó lơ lửng giữa không trung, cố tình khiến cho cô phải chờ mong.

Làm cho cô gấp gáp đến mức muốn lao vào cắn xé.

"Vậy em có ghét bọn họ không?"

Bây giờ không còn là câu trần thuật nữa, cuối cùng Trì Triệt cũng đưa ra một câu hỏi.

Sự kiên nhẫn của Khương Chỉ đã đạt đến giới hạn, cô buồn bực bĩu môi một cái.

"Ghét."

Không chỉ là bọn họ đáng ghét.

Mà Trì Triệt nói chuyện như khiến người ta rơi vào trong sương mù còn càng đáng ghét hơn.

Như đọc được ý nghĩ trong lòng của cô, anh bỗng nhiên bật cười.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh tự tin mười phần của anh vang lên bên tai cô.

"Gả cho anh, anh sẽ giúp em hả giận.”

TrướcTiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui