Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Ảnh chụp ghi lại một cảnh tượng vô cùng ám muội.

May là khi ấy anh ôm cô rất chặt, cho dù người chụp đứng ở vị trí rất thuận lợi nhưng cũng không thể chụp được Khương tiểu thư.

Bởi vì tư thế thân mật cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy Khương tiểu thư bị ép vào tường mà không thấy rõ nét mặt của người đàn ông, thậm chí ngay cả kiểu dáng quần áo của anh cũng không thể nhìn ra được.

Đám người phóng to ảnh chụp lên mấy lần, tỉ mỉ quan sát anh.

Tuy nhiên họ vẫn không tìm được chút sơ hở nào.

Đồng hồ, quần áo, giày, kiểu tóc.

Những thứ này đều có thể dùng để làm manh mối. Vậy nên toàn bộ đám người trong tiệc tối đều chụm đầu lại quan sát nghiên cứu, nhưng lại bởi vì ánh trăng mờ ảo mà những đặc điểm này đều trở nên mông lung không rõ ràng.

Vị tiểu thiếu gia nào đó dùng biểu cảm kì quái nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng từ bỏ.

"Minh Lộ, có phải cô cho quá ít tiền rồi hay không? Sao chất lượng ảnh lại kém như vậy!”

Khâu Minh Lộ liếc mắt lườm anh ta.

"Không phải chỉ là không chụp được người đàn ông đó thôi sao, có quan trọng lắm không? Không cần biết người đàn ông đó là ai, chỉ cần có thể xuất hiện trong buổi tiệc tối đêm nay thì chắc chắn không phải giàu có thì cũng là có chức quyền. Như vậy là có thể chứng minh được Khương tiểu thư đính hôn với Hà Ngộ cũng chỉ là muốn tìm một người có tiền tới nâng đỡ nhà họ Khương mà thôi. Nếu không thì tại sao khi vừa phát hiện không thể đính hôn liền nhanh chóng tìm mục tiêu mới chứ?”

Có thể chụp được một tấm ảnh chụp chứng minh Khương Chỉ là loại con gái thủy tính dương hoa (*), hám danh hám lợi là được rồi.

*Thủy tính dương hoa: chỉ loại phụ nữ tùy tiện, dâm đãng.

Khâu Minh Lộ cũng không có bất mãn gì.

"Cậu bị ngốc à?"

Vị tiểu thiếu gia đó là bạn thân từ bé của Khâu Minh Lộ nên khi nói chuyện cũng không kiêng nể gì cả.

"Nếu có thể chứng minh anh ta là một người phục vụ, còn là một nhân viên phục vụ rất tùy tiện, vậy thì không phải là tình huống sẽ trở nên càng đặc sắc hơn sao?"

Sự chú ý của bọn họ đều đặt lên trên người Khương Chỉ. Nguyễn Điềm Điềm chỉ là một cô gái nghèo khó, tác dụng duy nhất của cô ta cũng chỉ là dùng để chọc tức Khương Chỉ mà thôi.

Bây giờ mục đích đã đạt được, đương nhiên không còn ai thèm chú ý tới cô ta nữa, huống chi là nhắc tới.

Cho dù Nguyễn Điềm Điềm theo chân Vạn Thiếu Phong đi tới đi lui trong hội trường, được giới thiệu cho từng người bạn tốt của nhà họ Vạn thì cũng không ai thèm để ý tới.

Muốn chen chân vào tầng lớp này, không phải chỉ cần có người giới thiệu là được.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ, chỉ khi Nguyễn Điềm Điềm được gả cho bất kỳ một người đàn ông nào trong tiệc tối này thì mọi người mới có thể dùng con mắt khác mà nhìn cô ta.

Thế nên, dù Nguyễn Điềm Điềm đang đứng cách đó hai mét chăm chú nhìn sang bên này cũng không có ai thèm để ý tới cô ta, đều xem cô ta như không khí, chỉ chăm chú vào chủ đề đang bàn tán.

Khâu Minh Lộ: "..."

Nói cũng đúng.

Đầu ngón tay của Khâu Minh Lộ gõ trên điện thoại di động hai lần, quyết tâm nhấn vào Wechat của người mà cô ta thuê đến chụp lén Khương Chỉ.

"Tôi đi hỏi anh ta một chút, mặc dù anh ta không chụp được nhưng chắc chắn cũng phải thấy được người đàn ông đó... Ui, cậu làm gì thế?”

Còn chưa dứt lời thì Khâu Minh Lộ đột nhiên hét lên một tiếng, khiến mọi người đều kinh ngạc nhìn về cô ta.

Hóa ra là Cố Diên Hiệt cướp lấy điện thoại di động từ trong tay cô ta, còn cố ý giơ lên rất cao.

Anh ta vừa giữ lấy cánh tay của Khâu Minh Lộ không cho cô ta nhảy dựng lên cướp lại điện thoại di động, vừa nhanh chóng ấn lên màn hình.

Mặc dù Khâu Minh Lộ không nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng cô ta cũng hiểu được bạn trai mình đang làm cái gì.

Bởi vì động tác của hai người đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, lo sợ nếu còn tiếp tục náo loạn thì sẽ khiến cho càng nhiều người chú ý tới hơn.

Cô ta đành phải hạ giọng, nhỏ tiếng mắng Cố Diên Hiệt.

"Anh mau dừng tay! Nếu như anh xóa số liên lạc của anh ta thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"

Cố Diên Hiệt khẽ xì một tiếng, cũng thì thầm đáp lại.

"Minh Lộ, cô cũng biết tôi ghét nhất là loại con gái nhiều chuyện, thích gây sự với người khác."

Khâu Minh Lộ dừng lại, nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh ta.

Cố Diên Hiệt cười cười với cô ta, trả điện thoại di động lại cho cô ta, cũng cúi đầu dán sát vào tai cô ta, dùng giọng nói nhỏ chỉ hai người bọn họ mới nghe được.

"Từng ở nông thôn rồi sao? Dáng vẻ ban nãy của cô nhìn giống như mấy bà già chụm đầu lại nhiều chuyện."


Nói xong, còn tiện tay vuốt ve mái tóc rối của cô ta.

Người ngoài nhìn thấy còn tưởng là Cố Diên Hiệt phát hiện mình đã làm cho bạn gái tức giận nên mới vội vàng lấy lòng.

Khâu Minh Lộ lại khẽ giật mình.

Cô ta đã sớm biết được chút tâm tư của Cố Diên Hiệt dành cho Khương Chỉ, trong lòng vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng mà giờ phút này bị Cố Diên Hiệt nói khích, rốt cuộc cũng nhịn không nổi.

Cô ta cũng không thèm để ý đến mặt mũi, lễ nghi gì đó nữa.

Khâu Minh Lộ chỉ muốn hung hăng đạp anh ta một đạp, khiến cho những tâm tư xấu xa của Cố Diên Hiệt bại lộ trước mặt mọi người.

Đột nhiên trong sảnh yên ắng trở lại, ánh đèn tối dần, chỉ có ánh đèn trên khán đài cao vẫn sáng tỏ như cũ.

Không cần người bên cạnh nhắc nhở, Khâu Minh Lộ cũng chủ động đưa tầm mắt về phía đó, sau đó liền không thể dứt ra được.

Người đàn ông trên khán đài với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Vẻ mặt này tạo nên ấn tượng đầu tiên là người này không dễ thân cận, hoặc là người này đang có chuyện khó chịu gì đó.

Nhưng không có ai ở trong hội trường cảm thấy anh đang tức giân.

Ngược lại, khi anh vừa cất bước lên khán đài, gỡ microphone xuống, nhìn về phía đám người. Chỉ với mấy động tác đơn giản như vậy đã khiến cho người ta cảm nhận được cái gì là giơ tay nhất chân đều lộ ra khí chất cao quý.

Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử,

Như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn*.

*Tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc: Nguyên gốc:  萧萧肃肃, 爽朗清举. 如松下風高而徐引 (Tiêu tiêu túc túc, sảng lảng thanh cử. Như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn.) Tiêu tiêu là hình dung cử chỉ thoát tiêu sái thoát tục, túc túc hình dung yên tĩnh, bình ổn. Sảng lãng là hào sảng, sáng sủa. Thanh là tráng kiện, cử là đỉnh đạc. Nguyên văn ý nói Trì Triệt có phong thái bình thản, sáng sủa, yên tĩnh như gốc tùng dưới gió, chầm chầm vươn cao.

Đây chính là ấn tượng đầu tiên về anh trong lòng mọi người.

Khí chất rất quan trọng, nhưng để tạo được hiệu ứng mạnh mẽ như vậy vẫn phải nhờ vào gương mặt tuấn tú không giống người phàm của anh.

Không cần chờ anh mở miệng giới thiệu thì mọi người cũng đã đoán được thân phận của anh.

Nhất định là vị đại thiếu gia trong truyền thuyết của nhà họ Trì, Trì Triệt.

"Vị... Trì thiếu gia này rất đẹp trai.”

Bạn thân của Khâu Minh Lộ đứng bên cạnh cảm thán một câu.

Khâu Minh Lộ cũng kìm lòng không được mà gật đầu tán đồng.

Thậm chí cô ta còn không nhịn được bắt đầu ảo tưởng trong lòng, không biết một người đàn ông có gương mặt, có khí chất như thế này khi cười lên sẽ như thế nào?

Bởi vì đang tập trung toàn bộ suy nghĩ lên người Trì Triệt đang nói trên khán đài nên cô ta cũng không chú ý tới cậu bạn trai đứng bên cạnh mình đang nói chuyện điện thoại với người khác.

Người đang nói chuyện điện thoại với anh ta chính là người đã chụp ảnh Khương Chỉ, hiện giờ đang nói tới ‘thân phận chân thật của người đàn ông trong hình’ và ‘phí bịt miệng’ là bao nhiêu.

Cô ta rất muốn nhìn xem nụ cười của người đàn ông trên khán đài, cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm lên đó.

Nào ngờ.

Vào hai phút trước anh lật tung khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng Khương Chỉ. Bây giờ Trì Triệt giận tới nghiến răng, rất muốn cắn người, đâu còn tâm trạng để cười.

Anh vừa dùng lời nói hoa mỹ với vẻ mặt thân thiện đọc diễn cảm bản thảo mà anh mới nhìn qua hai lần vào buổi sáng cho đám người dưới sân khấu nghe.

Trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.

Không thể kéo dài, cũng không thể cho Khương Chỉ thêm một cơ hội nào nữa.

Ngày mai phải lập tức đến Serendipity, vừa thấy mặt cô liền trực tiếp đưa báo cáo tài sản cho cô.

Không thể tiếp tục cho cô bất kỳ cơ hội suy diễn nào nữa.

Tuyệt đối không.

*

Mặc dù Khương Chỉ đã gặp phải đả kích không nhỏ trong buổi tiệc tối đêm đó nhưng cô có khả năng điều chỉnh trạng thái của mình rất tốt, lựa chọn lập tức bỏ đi cho nên mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không bị mất mặt trước người khác.

Trước khi đi ngủ, cô dùng hai tiếng đồng hồ nghe nhạc, luyện chữ. Thành công điều chỉnh tâm tình của mình về trạng thái tốt nhất.

Tất cả là nhờ ơn một vị cư dân mạng trong một phần mềm nghe nhạc nào đó đã để lại một bình luận bên dưới bài hát “I’m Fine”:


Đừng nhớ quá nhiều, đừng tự mình ảo tưởng, đừng tìm tới anh ta khi yếu đuối.

Không biết vị cư dân mạng này đã phải thất tình bao nhiêu lần mới có thể tổng kết ra được một đạo lý hay như vậy.

Tóm lại, nó đã thành công giúp cho Khương tiểu thư lần đầu thất tình tránh khỏi rất nhiều suy nghĩ rối bời xoắn xuýt.

Sang đến ngày thứ hai, Khương Chỉ đã khôi phục trạng thái tốt nhất, tràn trề sức chiến đấu chạy tới Serendipity đi làm.

Vừa tới nhà ăn, Khương Chỉ đã nhận được tin nhắn của Lệ Chi, nói là đã có thông báo về thời gian thi cuối kỳ.

Lệ Chi: “Cuộc thi này rất quan trọng, có ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc tuyển chọn vào vũ đoàn diễn ra vào tháng ba năm sau. Người bên vũ đoàn cũng sẽ tham gia chấm điểm cho kỳ thi này.”

Khương Chỉ đang chuẩn bị trả lời Lệ Chi thì đột nhiên ở bên ngoài cửa có người gọi tên cô.

Cô nương theo tiếng gọi mà quay đầu lại nhìn, thấy người gọi là Khâu Minh Lộ, cô ta đang cầm điện thoại vẫy vẫy tay với cô.

*

Mặc dù ở trong tiệc tối Khâu Minh Lộ bị Trì Triệt hấp dẫn sự chú ý nhưng khi về tới nhà, cô ta cũng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

Mấy câu nói của Cố Diên Hiệt lặp đi lặp lại bên tai cô ta, mỗi lần nhớ lại cô ta chỉ càng thêm chán ghét Khương Chỉ.

Đến khi không nhịn được nữa, Khương Minh Lộ mới lần lượt gọi điện thoại hỏi thăm các chị em của mình, xem gần đây có ai có đặt bàn ở Serendipity không? Cô ta muốn ‘mượn dùng’ một chút.

Rất khó để đặt chỗ trong Serendipity, đây là chuyện mà ai cũng hiểu, sao có thể tùy tiện cho người khác mượn được.

Nhưng khi nghe Khâu Minh Lộ nói ra ý đồ của mình, tất cả đều nổi hứng tò mò, lập tức đồng ý cho cô ta mượn.

Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải dẫn theo bọn họ cùng đi thưởng thức vẻ mặt của Khương tiểu thư khi nhìn thấy ảnh chụp.

Khâu Minh Lộ chọn thời gian là chạng vạng tối của ngày thứ hai, như vậy thì cô ta chỉ cần nhẫn nhịn ấm ức một đêm là có thể chạy tới vả mặt Khương Chỉ.

Hơn nữa, vị trí của bọn họ còn trùng hợp ở ngay kế bên đàn dương cầm.

Cách Khương Chỉ gần như vậy, giống như là Khâu Minh Lộ có ý đồ chọn sẵn từ trước vậy.

Cô ta dẫn theo ba người chị em thân thiết tới xem trò vui. Bốn người chen vào vị trí của hai người, vừa chen chúc vừa gọi món ăn, ôm điện thoại xì xào bàn tán.

Mãi đến trông thấy Khương Chỉ, con mắt của mấy người này mới sáng rực lên như mắt chồn trong đêm tối.

*

Trước khi ra cửa thì Khương Chỉ cũng đã đoán trước được hôm nay sẽ có một số người chạy tới Serendipity gây chuyện.

Cô vẫn đi làm đúng giờ, có nghĩa là cô đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Chỉ là cô không ngờ tới thứ bọn họ đang cầm trong tay không phải là ảnh chụp của Hà Ngộ hoặc là Nguyễn Điềm Điềm.

Mà lại là ảnh chụp lén cảnh cô và Trì Triệt ôm hôn.

"..."

Từ trước tới nay Khâu Minh Lộ hại người luôn dùng phương thức rất trực tiếp, không quanh co lòng vòng.

Còn chưa kể trước giờ Khương Chỉ với cô ta vẫn không hợp nhau, luôn tìm cách đối chọi với cô.

Vất vả lắm mới có được một cơ hội tốt như vậy, cô ta đương nhiên chỉ hận không thể cầm loa tới kêu gọi tất cả mọi người chạy tới xem tấm ảnh này, để cho tất cả mọi người biết được Khương Chỉ là loại người không biết xấu hổ như thế nào.

Hiển nhiên cô ta cũng không có tâm tình quan tâm tới mấy người chị em của mình.

Khâu Minh Lộ trực tiếp giơ ảnh chụp lên trước mặt Khương Chỉ, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

"Biết tại sao hôm nay chúng tôi đến đây không?"

Cô ta dám hỏi trực tiếp như vậy là vì bản thân nắm giữ chứng cứ trong tay, biết chắc Khương Chỉ không thể né tránh.

Nhưng mà phản ứng của Khương Chỉ lại khiến bọn họ thất vọng.

Cô dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại di động, bình tĩnh đáp: “Biết.”

Bình tĩnh như vậy?


Khâu Minh Lộ nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Chỉ, muốn tìm ra sơ hở trên mặt Khương Chỉ.

Đáng tiếc, cô ta nhìn suốt năm giây, Khương tiểu thư vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt lạnh lùng nhìn lại cô ta, không có dấu hiệu giả bộ.

"Vậy cô nói xem nguyên nhân chúng tôi tới đây là gì?"

Khâu Minh Lộ nở nụ cười xấu xa ghê tởm với cô.

"Nói đi, để tôi nghe thử coi có đúng hay không?”

"Làm như vậy không tốt lắm đâu.”

Khương Chỉ lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn quanh bốn phía.

"Nhiều người như vậy..."

Phản ứng này của cô rất kỳ lạ.

Khâu Minh Lộ nhíu mày, do dự không biết có nên tiếp tục nghe cô trình bày lý do hay không.

Nhưng mà bên cạnh lại có một kẻ ngốc không nhìn ra được ý đồ của Khương tiểu thư, vẫn còn nói khích cô.

"Dám làm phải dám nói, nhiều người thì sao? Nhiều người thì cô không dám nói nữa à?"

"Vì sao không dám? Cho dù nói ra thì đã sao? Dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi."

Dường như Khương Chỉ rất kinh ngạc, nháy mắt mấy cái với bọn họ.

"Nguyên nhân mà mấy người tới đây là gì, tôi vừa nhìn liền biết. Có phải là không đặt chỗ trước được nên mấy người chỉ có thể chạy tới chỗ ngồi xa nhất ở gần cửa sổ này đúng không, hơn nữa còn là bốn người chen chúc trong một cái bàn dành cho hai người."

Trong giọng nói của cô còn mang theo chút thương hại: "Minh Lộ, cô có số điện thoại của tôi rồi mà. Nếu lần sau muốn tới đây ăn cơm thì cứ gọi cho tôi trước. Tôi sẽ cố gắng sắp xếp chỗ cho cô, đừng tự ngược đãi chính mình như vậy nữa."

Quả nhiên, Khương Chỉ vừa nói xong thì thấy bốn người trước mặt đang trố mắt ra nhìn mình.

Biểu cảm dữ tợn giống như chỉ chực chờ nhào tới nắm đầu Khương Chỉ.

Khương Chỉ cảnh giác lùi về phía sau nửa bước, bình tĩnh vuốt tóc ra phía sau.

Suýt chút nữa bị Khương Chỉ đánh lạc hướng, Khâu Minh Lộ tức gần chết. Cô ta đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân vì sao mình lại thất bại.

Chắc chắn là bởi vì bọn họ không nói rõ ràng, cho nên mới tạo cơ hội cho Khương Chỉ lợi dụng sơ hở.

"Giả bộ ngu cái gì chứ."

Khâu Minh Lộ liếc mắt nhìn Khương Chỉ. Con mắt của cô ta vốn rất lớn, hiện giờ lại cố gắng trợn trắng lên, trông giống như muốn lòi tròng mắt ra ngoài.

"Cô biết chúng tôi tới là vì tấm hình này mà, Khương tiểu thư. Xem một chút đi, tấm hình này đã chứng mình hôm qua sau khi cô phát hiện ra mình không thể ôm đùi của nhà họ Hà nữa thì lập tức đi tìm người đàn ông khác."

"Nói thử coi, hẳn là anh ta định cho nhà họ Khương không ít tiền nên cô mới cảm kích như vậy nhỉ. Tiệc tối còn chưa bắt đầu đã vội vã chạy lên sân thượng làm chuyện mờ ám."

"Có thể cho được bao nhiêu chứ?"

Mấy cô gái xem trò vui bên cạnh nghe vậy thì cười rộ lên.

"Lúc ấy ngoại trừ bác Ngụy đi toilet thì những người khác, phàm là những người mà tôi biết mặt đều có mặt ở hội trường."

"Ừ... tôi hiểu rõ ý của cô."

Một cô gái khác cũng mở miệng, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Nói cách khác chính là, hôm qua Khương tiểu thư bị đả kích quá lớn cho nên mới tùy tiện tiếp cận một người đàn ông khác sao?”

"Có thể là như vậy. Dù sao có ai mà không biết tình huống hiện tại của nhà họ Khương cơ chứ? Ai cũng biết chuyện giữa cô ta và Hà Ngộ, làm gì có người đàn ông đứng đắn nào dám tới gần cô ta."

Bọn họ nói chuyện rất khó nghe, xem Khương Chỉ như không tồn tại, dám vênh váo nói ra những chuyện này ở trước mặt cô.

Mục đích là để giẫm đạp lên vết thương lòng của Khương Chỉ.

Cái điện thoại tùy tiện dựng đứng ở trên bàn thật ra là đang dùng để quay phim, ống kính đối diện thẳng mặt Khương Chỉ.

Để có thể quay lại cảnh Khương Chỉ mất khống chế bất cứ lúc nào.

Cho dù chỉ là một câu nói không khéo thôi cũng đã đủ để bọn họ đem ra chế giễu cô.

Nhưng rất đáng tiếc, nếu là tối hôm qua thì rất có thể Khương Chỉ sẽ mất khống chế.

Nhưng trải qua một đêm điều chỉnh, tâm lý của của cô đã khôi phục trạng thái tốt nhất.

Cho nên Khương Chỉ vẫn bình tĩnh nhìn bọn họ làm trò, sau đó lại nở nụ cười quái dị.

"Cô biết người đàn ông này là ai không? Cô cảm thấy tôi hôn anh ấy là vì tiền sao?"

"Không phải vì tiền thì vì cái gì?"

Bọn họ dùng ánh mắt châm chọc nhìn Khương Chỉ, cảm thấy cô đây chỉ là đang cố gắng giãy dụa vô ích mà thôi.

"Không phải bây giờ nhà họ Khương của cô rất thiếu tiền hay sao?"

"Tôi vì nhiều thứ khác cơ, ví dụ như gương mặt đẹp trai, ví dụ như vóc dáng đẹp của anh ấy?"


Khương Chỉ cũng mỉm cười. Đối mặt với sự trào phúng của bọn họ, cô không kiêu ngạo không tự ti, bình thản đáp lại.

"Trên người anh ấy có nhiều thứ hấp dẫn người khác lắm. Hơn nữa, bất kể thứ nào cũng đều hấp dẫn tôi hơn cả tiền tài."

Bọn họ nghe xong lại cười mỉa một tiếng.

Rõ ràng là không tin lời Khương Chỉ.

Mặc dù bọn họ không có ý định theo đuổi Hà Ngộ, nhưng không thể không thừa nhận một điều, xét trong giới thượng lưu mà nói, cả tướng mạo lẫn dáng người của Hà Ngộ đều thuộc hàng thượng đẳng.

Hơn nữa dáng vẻ cà lơ phất phơ của Hà Ngộ, cũng là thứ mà Khương Chỉ coi thường nhất ấy, lại là điểm hấp dẫn trí mạng trong mắt bọn họ.

Nói chuyện lười nhác, không thèm nhìn thẳng vào người khác, không tôn trọng những người làm phục vụ.

Trong mắt họ lại là thể hiện tính cách không bị trói buộc, là thẳng tính.

Thấy thế nào thì Hà Ngộ cũng là người đàn ông đẹp trai nhất.

Nhất định là Khương Chỉ đang cố chống chế mà thôi. Cô tìm đâu ra được loại đàn ông còn cực phẩm hơn cả Hà Ngộ?

Trừ phi là Trì Triệt.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới thoáng hiện thì bọn họ đã không nhịn được cười.

Nhà họ Trì có địa vị như thế nào? Đại thiếu gia nhà họ Trì lại là nhân vật gì, sao có thể đi cùng với cô ta được?

Đương nhiên Khương Chỉ cũng đoán được ý nghĩ của bọn họ là gì. Thế là cô lại chuyển sang nói Hà Ngộ.

"Về phần Hà Ngộ, tôi không hiểu vì sao mấy người còn muốn nhắc đến anh ta. Cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì khiến cho mấy người nghĩ rằng anh ta từ bỏ tôi... Có phải là anh ta chưa nói cho mấy người biết chuyện đó hay không?”

Khương Chỉ giả bộ ngạc nhiên.

"Chắc chắn là anh ta chưa nói cho mấy người biết chuyện cuối tuần trước lễ Quốc Khánh, Hà Ngộ đã đến nhà họ Khương xin đính hôn với tôi, nhưng do tôi không thích anh ta nên đã từ chối."

"Chúng tôi không hề đính hôn, cho nên cũng không có cái gọi là bị đá. Nếu như muốn nói về vấn đề ai đá ai thì phải là tôi đá anh ta mới đúng. Dù sao thì hai năm trước người muốn chia tay đầu tiên cũng là tôi."

Mỗi câu nói của cô đều là lời nói thật, cũng không sợ mấy người này đi điều tra xác thực.

Mặc dù khi nói những lời khen ngợi Trì Triệt thì trong lòng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của bốn người trước mắt, Khương Chỉ cảm thấy vẫn rất đáng.

Cảm giác buồn nôn trong lòng cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Lại bởi vì vừa nhắc tới Hà Ngộ thì Khương Chỉ liền nhớ đến Nguyễn Điềm Điềm có gương mặt giống bạn thân của mình như đúc kia, chán ghét đến cực điểm.

Thế là lúc này, Khương Chỉ không có ý định dừng lại nữa.

Để có thể giẫm Hà Ngộ thêm hai cước, cô dự định sẽ tiếp tục lôi Trì Triệt ra làm lá chắn, lợi dụng anh thêm mấy lần nữa.

"Đúng là gần đây nhà họ Khương tôi rất khó khăn nhưng mấy người cũng nên hiểu, nếu như thực sự là vì tiền thì lúc đó tôi đã không từ chối đính hôn với Hà Ngộ. Chỉ tiếc... anh ta không thể sánh được với anh chàng dễ thương ngày hôm qua."

Khương Chỉ khẽ thở dài.

"Về tướng mạo thì thôi đi, còn về cơ bụng, nếu như so sánh Hà Ngộ với anh chàng dễ thương hôm qua thì Hà Ngộ không khác gì một thư sinh yếu đuối mỗi ngày đều ăn không đủ no."

"Còn có vài thứ khác nữa, nhưng vì thanh danh của Hà Ngộ, tôi sẽ chọn giữ bí mật.”

Khương Chỉ nói rất chân thành, bọn họ cũng khó mà bác bỏ.

"Nhưng tôi nghĩ mấy người thông minh như vậy, chỉ cần động não một chút là có thể nghĩ ra được thôi."

Rốt cuộc không chỉ phản bác lại được bốn người bọn họ, mà còn có thể hung hăng giẫm Hà Ngộ hai cước, Khương Chỉ cũng hả giận.

Nếu như đã hết giận rồi, thì cô cũng không rảnh để dây dưa với mấy người này nữa.

Thế là đột nhiên Khương Chỉ ngừng nói.

Cô hất tóc, không lưu luyến chút nào, lạnh lùng xoay người rời đi.

Ngờ đâu vừa mới quay người lại, Khương Chỉ đã đứng chết trân ở nơi đó.

Bốn người kia lập tức chú ý tới cử chỉ kỳ quái của Khương Chỉ.

Tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó đều giật mình thon thót.

Trì... Trì thiếu gia?

Sao Trì thiếu gia lại đứng ở cửa?

Bao gồm cả Khương Chỉ, tất cả đều rất ngạc nhiên, không biết Trì Triệt đã nghe được bao nhiêu.

Duy chỉ có Khâu Minh Lộ là khác biệt, trái tim của cô ta đột nhiên đập loạn lên.

Bởi vì cô ta nhìn thấy người đàn ông mà cô ta tơ tưởng cả đêm hôm qua, trong đầu vẫn luôn tưởng tượng đến dáng vẻ khi cười của anh. Giờ phút này, cô ta thấy khóe môi anh đang khẽ nhếch lên cười một cái, nhìn chằm chằm về phía bên này.

Hai mắt cô ta trở nên sáng rực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận