Chúng Ta Của Sau Này - Aog

Khiên cắm tai nghe vào điện thoại, miệng ngân nga vài câu hát yêu thích. Cái nắng chói chang giữa trưa hè tháng sáu cũng chẳng khiến anh ngại ngần mà cất từng bước nhẹ nhàng trên phố. Tán lá bàng, lá xà cừ xanh rì phủ kín một vùng trời, vì vậy mà cũng giảm được cái nóng đi đôi chút.

Ngoài cái thú đi dạo dưới nắng, Khiên cũng có một sở thích khác là ngồi trên xe buýt, đi lòng vòng khắp cả thành phố, rồi lại trở về nhà khi hoàng hôn buông xuống.

Hôm nay cũng vậy, Khiên vẫn bắt chuyến xe số 19 quen thuộc. Leo lên xe, mỉm cười chào bác tài lớn tuổi, chào anh phụ xe lém lỉnh rồi lại chui vào một góc.

- Hôm nay lại đi nữa à, Khiên?

Bác tài xế đã quá quen với cậu chàng này, bác cũng không ít lần tự hỏi rằng giới trẻ bây giờ lại rảnh rỗi thế sao, để rồi bật cười rằng mình đã già rồi.

Chuyến xe đưa mình đến đâu [1]
Lạc mất nhau
Nén trong tim một nỗi đau

Khiên vu vơ hát, rồi trái tim vô thức nhói lên từng hồi. Ánh mắt hướng ra nhìn từng chùm hoa phượng đỏ rực rỡ, đầy sức sống.

Tựa tình yêu đầu đời năm đó.

________

Cậu bé với vóc dáng hơi gầy, thấp hơn anh chừng một cái đầu, đã cười với anh nụ cười đầu tiên khi cả hai gặp nhau tại khu kí túc.


Cậu bé ấy tên là Elly.

- Ở..ở chung... Thôi.

Khiên đóng cửa phòng, tay cầm theo một quyển sổ nhỏ đi ra ngoài. Elly đứng yên ở đó, có chút tự ái, không lẽ em đáng ghét đến vậy sao? Gấu thấy cảnh đó liền kéo vali của em vào phòng mình.

Và Elly ở cùng phòng với Gấu, người lớn tuổi nhất sinh sống trong khu kí túc này.

- Thằng điên này! Rõ ràng mày có tình cảm với người ta!

PS Man gõ đầu Khiên. Anh thật hết nói nổi thằng bạn thân. "Nghiện lại còn ngại" hay "Thích người ta mà vẫn cứ chối đây đẩy" rồi thậm chí cả "Bố thằng thần kinh" là những câu anh lớp trưởng vẫn hay nói sa sả vào mặt tên bạn mình.

- Vớ vẩn! Người ta vừa mới chuyển đến, thích gì mà thích?

Khiên phủ nhận liên tục, tuy nhiên đúng như lời PS Man nói, có lẽ cũng là có một chút tình cảm với em. Làm sao mà không có tình cảm cho được, khi em liên tục bám lấy anh, luôn miệng anh ơi, thôi mà, đừng ghét em màaa, hay khi anh đang bưng khay cơm loay hoay tìm chỗ ngồi, em sẽ hét to tên anh, mừng rỡ vẫy tay ngỏ ý muốn anh ngồi cạnh mình.

Khiên cũng dần từ ngượng ngùng trở nên cưng chiều em, em muốn cái gì cũng cho, em thích cái gì cũng làm.

Em bảo em thích con khủng long xanh giống bạn Ara cùng lớp, anh cũng lượn qua rất nhiều con phố để tìm kiếm.

Em bảo em muốn lên sân thượng ngắm sao, anh cũng làm bài tập sớm hơn mọi khi để được ngắm chúng cùng với em.

Em bảo em thường để ý những chàng trai đảm đang, khéo tay, anh dành nguyên một ngày làm tặng em một chiếc bánh táo.

Hai người vẫn chỉ mập mờ vậy thôi, chẳng rõ ràng. Elly cũng nhận ra là anh có ý với mình như cách mình thích anh, nhưng vẫn chẳng được nghe chính anh thốt ra một lời bày tỏ. Nhìn cách anh PS Man và Xuân Bách sớm tối làm mọi thứ cùng với nhau trên danh nghĩa người yêu, em ghen tị lắm. Xuân Bách bảo là chắc chắn em đã yêu anh mất rồi.

Yêu anh sao?

Em đã yêu Khiên sao?

Em đã yêu anh vì một nụ cười ngơ ngơ khi anh tặng em chú khủng long xanh vào một ngày nắng hạ rực rỡ? Hay vì đôi mắt anh sáng lấp lánh vào một ngày bầu trời có sao? Hay vì chiếc bánh táo ngòn ngọt kèm một tách trà nóng hổi anh dành riêng cho em vào một ngày đông rét buốt?

Xuân Bách bảo em là, "Hãy giữ giá một chút, không việc gì phải vội vàng cả. Cứ từ từ từng bước một là sẽ biết ngay thôi."

Elly tâm sự với Gấu về tình cảm của mình, và Gấu cũng hứa sẽ giúp em một tay.

Gấu tặng Elly một chú gấu bông có ôm hình trái tim với dòng chữ I love you to tướng vào ngày sinh nhật thứ mười tám của em.


Khiên ngẩn người, nắm chặt hộp quà nhỏ trong tay, vội vàng rời khỏi bữa tiệc. Elly cùng một số người thân thiết thấy vậy vội vã chạy theo. Cảm nhận có chút gì đó nóng hổi và cay xè bên khoé mắt, anh khẽ gạt đi, và ném thẳng hộp quà nhỏ xuống hồ.

Hộp quà nhỏ có chứa chiếc nhẫn, chứa lời tỏ tình, và chứa đựng hết những tình cảm lâu nay anh chẳng dám nói ra.

- Anh Khiên.

Khiên quay đầu, trái tim bất giác nhói lên từng hồi khi thấy Gấu và Elly cùng chạy đến.

- Chúng ta...Anh thích em đúng không?

Khiên không nói, lẳng lặng rời đi.

Sáng hôm sau, cả kí túc hay tin Khiên đã chuyển đi mất.

Elly bật khóc. Hoá ra tất cả đều là những mộng tưởng của em. Đoạn tình cảm này vốn chẳng đậm sâu đến thế, tất cả những ân cần, dịu dàng trước đây cũng chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi.

Em cũng đã từng có suy nghĩ rằng anh mới là kẻ có lỗi. Tại sao anh không yêu em mà vẫn đối với em nhẹ nhàng như thế? Tại sao anh không yêu em mà vẫn nuông chiều em như thế ? Để rồi lại khóc nức nở khi nhận ra rằng, vẫn là tự mình đa tình mà thôi. Là em muốn đắm say ánh mắt và nụ cười của anh. Là em nguyện trầm mình trong bể ái tình của anh.

Elly, đến cuối cùng em vẫn là một kẻ ngốc nghếch.

________

Khiên tỉnh giấc khi chiếc xe phanh gấp đột ngột. Vội vàng tháo tai nghe ra để xem có chuyện gì, rồi nghe anh phụ xe nói rằng có một chút hỏng hóc ở đâu đó nên phải gọi người đến sửa. Những vị khách thở phào quay trở lại vị trí ban đầu, và Khiên thì cũng cắm lại tai nghe. Hướng mắt ra ô cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, và xem kìa, tất cả chúng đều được nhuộm vàng màu nắng ráng chiều.

Cô đơn và héo úa, như chính cõi lòng anh ngay lúc này.

"Anh Khiên này, có một điều mà em đáng lẽ nên nói với anh từ lâu rồi. Em yêu anh."


Khi bản nhạc kết thúc, có một đoạn ghi âm chỉ vỏn vẹn năm giây vang lên bên tai lại có thể đủ sức khiến anh giật mình. Đôi tay run run nhấn vào nút "replay", nghe kĩ lại một lần nữa tất cả những điều em chưa từng nói ra.

- Anh cũng yêu em...

Sao em lại không nói? [2]
Sao anh lại không nói?
Để mùa hạ chói chang một mờ chiều lang thang

- Anh Khiên?!

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Khiên ngẩng lên, bắt gặp lại ánh mắt anh yêu năm nào.

- Anh yêu em.

Mùa hạ của năm ấy, em không nói, anh không nói, chúng ta lạc mất nhau.

Mùa hạ của hiện tại, anh nói, em mỉm cười, chúng ta có nhau.

___

[1],[2], tên chương: Đi qua mùa hạ-Thái Đinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận