Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

4.

Tuy ta hạ sốt nhưng bệnh căn vẫn còn, đôi lúc sẽ đau đầu.

Ta không muốn để cho Lưu Nguyệt phải lo lắng, đành lén lút tìm người chữa bệnh.

Đại phu hỏi ta, trước đây có phải đã từng bị thương?

Ta nhớ lại đêm ấy Tống Vân Giai trở về, Dao Nương đẩy ta ngã, bất cẩn va vào đầu.

Đại phu bảo nếu như căn bệnh trở nặng hơn nữa thì nói không chừng ta sẽ không còn nhớ gì nữa.

Ông ấy bảo ta phải dưỡng bệnh thật tốt, bởi vì ta đã có hỷ.

Nếu tính thì chắc cũng đã gần hai tháng, trước ngày Tống vân Giai biệt tích.

Ta đặt tay lên bụng, nhưng không cảm nhận được gì cả.

Đại phu cười vui vẻ, nói: “Đứa bé vẫn còn nhỏ, chắc chỉ mới lớn bằng…một hạt đậu phộng.”

Đáng yêu biết mấy.


Hài nhi, ta rất muốn sinh con ra, ta cũng rất muốn làm mẫu thân của con, ta muốn bên cạnh con cho đến khi con trưởng thành.

Nhưng đây không phải là lúc.

Con biết không?

Ta là một kẻ không có mẫu tộc chống lưng, càng là kẻ không được phu quân thương yêu, nếu như con trở thành con ta, con nhất định phải chịu muôn vàn khổ cực.

Ta không muốn con bị nổi rôm sẩy đầu hạ, càng không muốn con phải chịu cái rét giữa đông. Hơn nữa ta cũng không muốn để con phải xổm người nhặt những thứ đồ ăn dư thừa trong bếp, càng không muốn con bị huynh đệ, tỷ muội bắt nạt giữa phố chợ.

Con đừng tưởng ta đang đùa, ta là kẻ từng trưởng thành trong môi trường như thế.

Ta mang thuốc truỵ thai nhờ Lưu Nguyệt đi sắc.

Sau đó ta cởi giày bước lên giường, cuộn mình trong chăn như kén, chỉ như thế ta mới có thể ôm hạt đậu phộng nhỏ trong bụng.

Con hãy cho ta một cơ hội. Một cơ hội làm mẫu thân con, một cơ hội dỗ con ngủ.

Hài nhi à, sau này con nhớ phải rửa mắt thật sạch, phải tìm được một gia đình tốt để đầu thai nhé.


Không màng vinh hoa, chẳng cần phú quý, ăn no mặc ấm đã đủ. Hơn nữa phải được phụ thân phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội yêu thương, con nhé.



Ta vừa tỉnh giấc bên ngoài trời đã sập tối.

Trong phòng thắp sáng đèn, ta trưng mắt vừa nhìn Tống Vân Giai ngồi cạnh giường vừa khóc.

Trước đây hắn từng nói, hắn thích dáng vẻ khi ngủ của ta tựa như một chú thỏ nhỏ đáng yêu.

Ta rất thích ngủ nướng, mỗi ngày sau khi hắn bãi triều hồi phủ, ta vẫn còn chưa thức.

Hắn chống tay lên cằm, ngồi cạnh giường nhìn ta.

Trong lúc mơ hồ, ta còn tưởng rằng vị cô nương tên Dao Nương đó chỉ là một cơn ác mộng.

Ta giương tay về phía hắn, nắm lấy bàn tay, dịu dàng gọi hắn: “Điện hạ…”

Hắn bất ngờ kéo mạnh tay ta, rất đau.

Hất chén thuốc truỵ thai vào mặt ta, cười lạnh lùng: “Tỉnh rồi sao?”

Ta giật nảy mình.

Tống Vân Giai nghiến răng, hận không thể ăn sống nuốt tươi.

Hắn siết chặt lấy càm ta, nói rõ từng chữ: “Thẩm Thư Dư, hài tử của ta đã bao giờ đến lượt nàng nói muốn bỏ thì bỏ sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận