Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

3.

Ngôi viện này của Dao Nương cách nơi ta ở một bức tường.

Mái của viện được xếp bằng ngói lưu ly, dưới hiên còn treo đèn lồng hoa sen.

Nàng ta muốn thứ gì, Tống Vân Giai đều ban cả.

Nàng ta nói gì, hắn mặc nhiên không chối từ.

Tiếng cười của nàng thường vang vọng qua cả bức tường, tạc thẳng vào màn nhĩ của ta.

Ta trốn vào phòng, cuộn trong chăn vịn chặt lấy tai.

Ta nhớ mẫu thân của ta.

Lúc ta còn nhỏ, đệ đệ vẫn chưa ra đời, mỗi ngày trải qua đều rất khốn khổ, nhưng đêm nào chỉ cần bà ấy ôm ta vào lòng, ta đều ngủ được yên giấc.

Ta muốn lúc này bà ấy có thể ôm chặt lấy ta.

Ta do dự viết cho bà một bức thư, ta nói muốn trở về thăm bà.

Ngày nhận được hồi âm, khéo ngay sinh thần của ta.


Giây phút ta gỡ phong thư ra, ta vẫn còn nhớ rõ thứ cảm xúc kì vọng khi ấy. Ta đứng dưới ánh nến vàng, thấp thỏm đọc bức thư, nụ cười trên miệng ta bất chợt dập tắt.

Bà ấy muốn ta ở lại ngoan ngoãn hầu hạ Tống Vân Giai, bà còn nói đệ đệ ta ở nhà rất có khí khái nam nhi.

Mẫu thân dặn dò ta đừng khóc cũng đừng làm phiền điện hạ, những ngày tháng đau khổ kia gắng gượng chỉ trong chớp mắt thôi, rất nhanh cũng sẽ trôi qua.

Mẫu thân đã quên mất nói trong thư bà ấy đang nhớ ta, quên mất nói với ta phải biết chăm sóc bản thân mình, quên mất hôm nay chính là sinh thần của ta, quên đi cả một lời chúc phúc.

…Mẫu thân à, người không biết, nữ nhi đau lắm.

Ta giả vờ như vô sự, phải giữ thể diện cho ngày hôm nay, khó chịu biết mấy.

Bản thân ngươi nghe kìa, Dao Nương lại đang ra vẻ nữa rồi:

“Cây trâm này thật đẹp.”

“Tống Vân Giai, hôm nay không phải sinh thần của thiếp, sao chàng lại tặng thiếp món quà này? Chàng có lòng với thiếp thật đấy!”

Cách một vách tường nhưng ta biết rõ dáng vẻ lay cánh tay của điện hạ tỏ vẻ nũng nịu của nàng ta.

Ta bưng lên bát mỳ trường thọ, ăn một đũa to, nhăn mặt gượng gạo, cười thật lớn có chút phô trương.

“Ngon quá, Lưu Nguyệt, món ăn ngươi làm vô cùng thơm ngon.”


“Con đôi giày này do đích thân mẫu thân thêu cho ta, thật đẹp biết mấy!”

Ta thiết nghĩ, nếu như có kẻ muốn nghe ta khóc, ngược lại ta phải cười thật to.

Lưu Nguyệt, đừng nhìn ta với ánh mắt thương cảm như thế.

Gió thổi qua cây đào trong viện vang lên âm thanh xào xạc, cánh hơi lất phất xuống sân.

Ta nói với muội ấy: “Ngươi xem, nó đang khóc đấy.”

Tống Vân Gia đã vì Dao Nương mà trồng một vườn đào nhỏ chăm chút tỉ mĩ từng cây.

Cây đào nhỏ trong viện này của ta so với vườn đào của bọn họ chỉ là như một đứa trẻ bị lãng quên.

Rễ cây muốn chẻ thế nào thì chẻ thế đó, nhánh muốn ngả về phương nào thì cứ việc ngã.

Tống Vân Giai từng gọi người qua chăm chút cho nó xem như cho ta chút mặt mũi, nhưng bọn họ vừa đến đã bị ta quở trách.

Kẻ làm người như ta đã phải chịu đủ gò bó, ta cũng không muốn cây hoa đào nhỏ này cũng phải gánh chịu. Thế nên cứ mặc để thuận theo tự nhiên mà sống một đời.

Tống Vân Giai vì cây hoa đào mà bị trách lây cho nên hắn thường nhìn nó không thuận mắt, lúc nào cũng mắng thầm: Thứ xấu xí.

Hoa đào nhỏ à, ngươi đúng là ngốc.

Chàng đã không thích ngươi, ngươi còn mong mỏi chàng.

Ta thật sự hy vọng ngươi sẽ không bao giờ biết được.

Chàng đã có một vườn hoa đào bên kia, chàng không cần ngươi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận