Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ mở to mắt, thật sự không thể ngờ trên đời sẽ có chuyện như thế này xảy ra được.

Vốn dĩ tình cảm là chuyện không thể kiểm soát, nhưng mà, như vậy...!không phải có chút lố bịch rồi sao?
Làm sao mà...!một thiếu nữ còn chưa tới 20t lúc đó lại có thể rung động vì một người đàn ông đáng tuổi cha mình chứ?
Hằng ngày bên cạnh ông ấy, ôm ấp và nói những lời cử chỉ yêu thương, thậm chí là làm chuyện đó.

Cô ta không cảm thấy thật ghê tởm sao??
Dù biết đây là chuyện của ba mình, nhưng Hứa Sơ Sơ vẫn thấy nhờn nhợn nơi cổ, cô cảm thấy buồn nôn khi nghe Mã Yết Yến kể chuyện.

Mã Yết Yến ngược lại không hề để tâm đến Hứa Sơ Sơ, cô ta vẫn chìm đắm trong chính câu chuyện của bản thân, tiếp tục nói.


- Hà Như cho anh ấy uống thuốc phiện, để tiện điều khiển tâm trí Hấn Trung, khiến anh ấy ngoan ngoãn hơn, cũng yêu tôi hơn rất nhiều.

Tôi nói gì anh ấy cũng nghe theo, chiều theo tôi.

Anh ấy sẽ là một vũ khí hoàn hảo để tôi tiện tiếp cận Hứa gia hơn.

- Mọi thứ đáng lẽ ra đã thuận lợi cả rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hà Như, chỉ cần có thể tác động PJH từ bên ngoài, rồi dùng nó để dụ Thời Cảnh Thường phân tâm, sau đó tập kích Hứa gia, chúng tôi sẽ thắng, nhưng mà...!tại sao ngay lúc đó, cô lại xuất hiện chứ?
Dứt lời, Mã Yết Yến đứng dậy, cô ta tiến đến gần Hứa Sơ Sơ, ánh mắt có chút căm phẫn, nói:
- Cô cùng cảnh sát bao vây nhiều phía, đánh bật lại Hà Như, phong tỏa toàn bộ con đường, để bà ấy không thể chạy được, bên Hứa gia thì có Tô gia bảo vệ, PJH thì Thời Cảnh Thường thừa sức giải quyết, một mình cô làm cách nào mà có thể phá vỡ thế trận của chúng tôi cơ chứ?
Mã Yết Yến đưa tay bóp lấy cằm Hứa Sơ Sơ, ép cô nhìn mình, nghiến răng lên tiếng:
- Hà Như hết đường chạy, tôi ở trong Hứa gia cũng không có cách nào tiếp trợ, chính cô là kẻ đã phá hoại kế hoạch của chúng tôi, vậy mà còn không chết chung với Hà Như, quay về làm gì hả đồ nghiệt súc!

Vừa nói, Mã Yết Yến vừa đưa tay lên, tát một cái lên má trái cô đau rát.

Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nhíu mày nhìn Mã Yết Yến, nói lớn:
- Mã Yết Yến, năm đó tôi là tự mình cứu người cứu bản thân, tại sao tôi không thể làm chứ? Hà Như rắp tâm hãm hại, cũng không phải là không hại được tôi.

- 3 năm trước, nếu như không có người kịp thời cứu giúp, tôi vốn cũng đã chết luôn rồi! Thời Cảnh Thường cũng bị thương rất nặng, đến nỗi mất trí nhớ.

Cô chỉ chăm chăm nhìn vào cái ích lợi, cái thành công của cô thôi sao? Vậy cô xem những thứ chúng tôi cố gắng bảo vệ là cái gì chứ?
"Chát" - Một cái tát thật mạnh nữa vang lên, in hằn lên má Hứa Sơ Sơ năm ngón tay đỏ dấu, má cô gần như tê liệt, đau đến kinh hồn.

Cô ta dùng sức bóp cằm Hứa Sơ Sơ, tựa như là muốn làm nó nát vụn, nói:
- Hứa Sơ Sơ, tôi mặc kệ cô muốn bảo vệ cái gì, mặc kệ cô muốn bảo vệ ai, nhưng mà, sự ngu ngốc của cô đã bảo vệ một con sói vào nhà đấy biết không?
- Thời Cảnh Thường đã chĩa mũi súng vào ai cô biết không? Chính là cha cô đấy - là Hứa Hấn Trung đấy!
- Hứa Sơ Sơ, chính cô đã gián tiếp giết chết cha mình, giết hết cả dòng họ Hứa gia, cô có biết không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận