Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ nghe Mã Yết Yến nói, cô bất giác nhíu mày, tưởng mình đang nghe nhầm, lên tiếng nghi hoặc hỏi:
- Cô đang nói gì vậy? Hứa Hấn Trung, ông ấy là ba tôi!
Một người đã hơn 50 tuổi, một kẻ đã có vợ có con, vậy mà Mã Yết Yến gọi là tình yêu của cô ta sao ?
Mã Yết Yến lắc đầu, ánh mắt cô ta lấp lánh, tựa như đang nhớ về điều gì đó, miệng hơi nhếch lên cười vui vẻ:
- Không quan trọng...!không quan trọng.

Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, như vậy mới là điều tốt đẹp nhất!
Hứa Sơ Sơ há hốc miệng, cô lắc đầu, không thể tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy, liền nói:
- Không thể nào, Mã Yết Yết, ông ấy là người đáng tuổi ba cô!
"Chát" - Ngay lập tức, một cái tát vang lên mạnh mẽ, thành công làm má trái Hứa Sơ Sơ lệch sang một bên.

Mã Yết Yến tức giận, cô ta trừng mắt nhìn cô, quát:
- Điều đó không quan trọng, anh ấy...!là người đã cứu vớt cuộc đời đen tối của tôi, chính anh ấy, là người đã cho tôi ánh sáng của cuộc đời này, không có Hứa Hấn Trung, tôi vốn dĩ không phải là Mã Yết Yến nữa rồi.


Tay Mã Yết Yến run lên, cô ta nắm chặt nó lại, giọng run rẩy nói:
- Tôi đã sống cuộc sống đen tối hàng thập kỉ rồi, từ khi tôi sinh ra, đã được định sẵn là kẻ theo Hà Như để phục hứng Hà gia.

- Bà ta đào tạo tôi, huấn luyện tôi, từ những hành động đến những cử chỉ, làm sao cho thật giống như bà ta.

Suốt 5 năm tiểu học, thứ mà tôi nhồi nhét vào đầu không phải kiến thức bình thường của một đứa trẻ, đó là tri thức của cả nhân loại.

- Chỉ vì cái gen tội nghiệp của Hà gia, mà tôi đã học toàn bộ những thứ đó như một vị thần.

Những năm trung học, càng khổ sở hơn là tôi phải tập thích nghi với việc sống như Hà Như.

Những thói quen, cử chỉ, lời nói dù là nhỏ nhất, tôi cũng phải rèn luyện để trở thành bản sao hòan hảo của bà ta.

- Những năm phổ thông, điều cô không thể ngờ chính là tôi phải tập quen dần với việc đụng chạm vào cơ thể một người đàn ông, cách để quyến rũ họ, cách để...!làm tình với họ.

- Hà Như đem về cho tôi không biết bao nhiêu là đàn ông, trẻ già đều đó, bà ta bắt tôi làm việc đó mỗi ngày, cô có biết điều đó kinh khủng như thế nào không?
Vừa nói, Mã Yết Yến vừa chỉ vào mặt Hứa Sơ Sơ, bộ dạng trông rất kích động.

Hứa Sơ Sơ không biết phải nói gì, bởi chính cô cũng đang bất ngờ với quá khứ đầy đau thương và tàn nhẫn của cô gái trước mặt.

Mã Yết Yến cười chế giễu, mắt nổi lên từng tầng nước mỏng, cô ta đột nhiên nhỏ giọng, lẩm bẩm:
- Cho đến năm tôi 17 tuổi, Hà Như đã bắt đầu tiêm thuốc vào cơ thể tôi, bà ta thí nghiệm trên người tôi hàng giờ đồng hồ, chỉ để tìm cách cho các tế bào có thể tiếp nhận thuốc hoàn toàn.


Tôi đau đớn vô cùng, cũng khóc lóc cầu xin bà ta nhiều vô số kể, nhưng bà ta không hề để lọt vào tai, vẫn cứ làm thế với tôi.

- Cho đến khi tôi đã biến đổi một cách hoàn hảo, Hà Như mới hài lòng mà buông tha cho tôi.

- Tôi những tưởng, cuộc đời mình như thế là xong rồi, chỉ cần vào được Hứa gia, lấy lại được Hà gia, Hà Như sẽ thả cho tôi đi, trả tôi về một cuộc sống bình thường mà tôi đáng được nhận.

- Nhưng không, Hứa Sơ Sơ cô, Thời Cảnh Thường của cô, ông nội cô đều ra sức ngăn cản âm mưu cuả bà ta và tôi, khiến cuộc sống của tôi kéo dài trong địa ngục.

- Ngay lúc đó, tôi đã gặp Hứa Hấn Trung.

Tôi vốn biết mình là Hà Như, là người đeo chiếc mặt nạ của bà ấy, nhưng mà...!tôi gần như đã sống được trong vòng tay ấm áp và che chở của anh.

- Anh ấy bảo vệ tôi, quan tâm tôi, tình yêu của anh ấy dành cho tôi là vô hạn, tôi dần tham lam điều đó, thậm chí khiến bản thân càng ngày càng giống Hà Như, mà quên mất...!thân phận của mình...!
Mã Yết Yến ngồi bệt xuống ghế, cô ta mông lung rũ mắt, càng nhớ về người đàn ông của mình.

- Hấn Trung là người đầu tiên cho tôi cảm giác được sống, được tồn tại là điều hạnh phúc.


Mỗi lần chúng tôi bên nhau, anh ấy bỏ qua mọi muộn phiền cuả cuộc sống, chỉ nói những chuyện muốn cùng tôi làm trong tương lai mà thôi.

- Tôi gần như đã chìm vào trong những suy nghĩ của anh ấy, tôi bị lung lay, tôi muốn bỏ cuộc, muốn nói ra hết tất cả, muốn được cùng Hấn Trung bỏ trốn, đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng tôi, sống một quãng đời bình yên.

- Nhưng mà.....!
Nói đến đây, Mã Yết Yến đột nhiên bật khóc nức nở, trên gương mặt già nua hiện lên những dòng kẻ trong suốt.

- Nhưng mà...!tôi vốn dĩ không thể nào làm được như vậy, gương mặt này, thân thể này của tôi là phụ thuộc vào thuốc.

Không có nó, tôi sẽ chẳng có gì.,..

để được ở bên cạnh anh ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận