Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 69: Sáu mươi chín đồng tiền
 
Ngày hè nắng ấm, ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi. 
 
Ngày đóng máy cuối cùng, thời tiết vẫn rất đẹp như mọi khi làm cho ngày đóng máy có một không khí rất tuyệt mà kết thúc.

 
Sáng sớm, Bắc Bắc đã đến phim trường. Buổi sáng tỉnh dậy, trên mặt đã không còn bất kỳ dấu vết gì nữa, ngày hôm qua mặt vẫn còn sưng đỏ nhưng giờ đã trắng nõn trở lại. 
 
Khi cô đến trường quay, trừ những diễn viên đã đóng máy rời đi thì chỉ có cô và Tống Tuấn Phong còn hai cảnh quay cuối cùng. 
 
Cảnh diễn không khó, chưa đến ba tiếng đồng hồ, bộ phim truyền hình đầu tiên của Bắc Bắc đã thuận lợi đóng máy. Sau khi chào tạm biệt đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim xong, Bắc Bắc với Chu Thịnh và người nhà của anh cùng nhau về lại nội thành.
 
Đã lâu rồi không hít bầu không khí nội thành, đã lâu rồi không thấy ánh mặt trời nội thành, đã lâu rồi nhìn thấy phố phường đông nghịt, Bắc Bắc tựa đầu lên cửa sổ, ngước mắt ngắm nhìn đường phố, cô cảm thán với Trần Tĩnh: "Cảm giác giống y như đã lâu lắm rồi không về nhà vậy."
 
Trần Tĩnh đưa mắt nhìn cô cười: "Đúng là quá lâu rồi."
 
Bắc Bắc gật đầu đồng ý: "Chuyện buổi sáng em nói, chị đã hỏi chưa?"
 
"Hỏi rồi. Chương trình bên kia đã gọi điện thoại cho chị, chị đã xem những người tham gia rồi, không tệ lắm, em có thể tham gia."
 

Nghe vậy, Bắc Bắc 'ồ' lên: "Trước mắt chị không nhận vai diễn cho em à?"
 
Nếu như nhớ không nhầm thì không lâu trước đây Trần Tĩnh nói rằng sắp tới có một vai diễn cho cô. 
 
Trần Tĩnh nhướng mày, khẽ 'ừ' một tiếng: "Không phải không nhận mà là vai diễn đó vẫn chưa quyết định. Dù sao ghi hình chương trình tạp kỹ cũng tốn không nhiều thời gian, chị đã hỏi bên kia rồi họ nói lâu nhất là nửa tháng thôi. Đến lúc đó, quay về nói không chừng đúng thời gian thử vai của bộ phim điện ảnh." Ngừng lại, Trần Tĩnh giải thích cho cô: "Hơn nữa là một nghệ sĩ, ngoài đóng phim ra thì cũng phải có chút độ nổi tiếng, nếu như em không xuất hiện, tất nhiên sẽ không nổi tiếng. 
 
Bắc Bắc hiểu điều này. Đây cũng là nguyên nhân tối hôm qua lúc Triệu Manh Manh hỏi cô, cô không nói từ chối. 
 
Sau khi nghe Trần Tĩnh nói như thế, Bắc Bắc cũng cảm thấy có lý. 
 
"Vậy bên kia đồng ý để em tham gia rồi?"
 
"Về cơ bản là không có vấn đề gì. Triệu Manh Manh chọn em làm người hợp tác, ban đầu, bên phía đài truyền hình cần phải nể mặt Triệu Manh Manh, hơn nữa mặc dù em không nổi tiếng lắm nhưng ít nhất cũng có chút ít. 'Mùa hè năm ấy' không lâu nữa sẽ phát sóng rồi, tiểu thuyết này của biên kịch Thang Viên rất nổi tiếng, đến lúc đó chắc chắn sẽ hot."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc đã hiểu gật đầu: "Em hiểu rồi."
 
"Vậy khi nào bắt đầu ghi hình?"
 

Trần Tĩnh cười, nhìn cô: "Chị cảm thấy tổng giám đốc Chu có thể có ý kiến."
 
"Hả? Là sao?"
 
Trần Tĩnh chậm rãi đưa điện thoại ở bên cho Bắc Bắc: "Tự xem thời gian ghi hình đi."
 
"Ồ."
 
Bắc Bắc cúi đầu nhìn: "Ở wechat sao?"
 
"Ừm. Cái mới nhất đó. Viết hai chữ ghi chú 'Tạp kỹ'"
 
Bắc Bắc khẽ cười, cúi đầu mở khung trò chuyện giữa Trần Tĩnh và nhân viên phía bên kia. Lúc nhìn thấy thời gian ghi hình, cô sửng sốt một lúc rồi mới kinh ngạc nhìn về phía Trần Tĩnh: "Ngày kia??"
 
Trần Tĩnh gật đầu. 
 
Bắc Bắc im lặng, có chút không dám tin: "Tại sao lại gấp gáp như vậy?"
 
Trần Tĩnh nhìn đường phía trước, trả lời câu hỏi của Bắc Bắc: "Nghe nói là phía bên kia đã chọn địa điểm từ lâu, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà chậm lại, nếu không thì cũng không tìm đến em."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Cô suy nghĩ, có vài lời không biết giải thích ra làm sao: "Nhưng em mới đóng phim xong mà."
 
Lần này về, ở lại hai đêm rồi lại phải đi mất nửa tháng, Chu Thịnh nhất định sẽ có ý kiến. 
 
Trần Tĩnh nhướng mày, đưa mắt nhìn cô: "Vậy nên chị mới nói Chu Thịnh có thể sẽ có ý kiến."
 
"Không phải là có thể." Bắc Bắc nghẹn lại, nói nhỏ: "Là chắc chắn có ý kiến." Có thể nói là cô rất hiểu tính cách con người Chu Thịnh, nếu như mà không có ý kiến gì thì thật sự không phải là Chu Thịnh. 
 
Trần Tĩnh bật cười, nói: "Vậy thì phải xem phương pháp giải quyết của em rồi."
 
Bắc Bắc rũ mắt, thở dài: "Ngày mai em còn phải về nhà họ Chu một chuyến nữa, nếu vậy thì . . . . . . . . . em hoàn toàn không có thời gian ở nhà." 
 
Vừa vào nội thành, Chu Thịnh phải đưa mẹ và bà nội về nhà, bởi vì Bắc Bắc phải nói chuyện này với Trần Tĩnh nên đương nhiên ngồi xe của chị, để chị đưa về nhà. 
 
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy may mắn vì không nói chuyện này trước mặt Chu Thịnh, nếu không Bắc Bắc không biết làm sao giải thích cho Chu Thịnh, rồi làm sao nói ra cũng phải suy nghĩ kỹ càng. 
 
"Tự em tính toán xem. Nếu như không tham gia thì tối báo cho chị là được, chị sẽ nói chuyện với bên kia."
 
Bắc Bắc gật đầu: "Nhưng em cảm thấy giống như em nên tham gia mới đúng."
 

"Đúng vậy. Bây giờ, em rất ít người hâm mộ." Không thể không nói là Trần Tĩnh đã nói đúng. Mặc dù trong tay chỉ dẫn dắt có một mình nghệ sĩ là Bắc Bắc nhưng mà Bắc Bắc lại lười. Sau khi Trần Tĩnh chọn lựa cho cô vài cái quảng cáo, sau đó thì không có nữa. Ngay cả cơ hội xuất hiện công khai cũng đã ít lại càng ít. 
 
Bắc Bắc thở dài: "Em biết rồi."
 
Nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, Bắc Bắc hơi đau đầu, ấn mi tâm rồi khẽ nói: "Về nhà rồi em sẽ suy nghĩ lại."
 
"Ừm. Không giục em đâu."
 
Hai người nhìn nhau cười, hai người đều nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương. 
 
--
 
Sau khi về nhà, Bắc Bắc dọn dẹp hành lý của mình rồi cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa. 
 
Khi cô vừa đi ra khỏi phòng tắm thì Chu Thịnh cũng vừa về. 
 
Chu Thịnh vươn tay ôm Bắc Bắc cọ cọ rồi khẽ nói: "Thơm quá." Nói xong còn hôn lên khóe môi của cô, khiến cho Bắc Bắc dở khóc dở cười đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy."
 
Chu Thịnh nhướng mày: "Hôn vợ anh." 
 
Bắc Bắc ngừng lại, oái oăm nhìn anh: "Cả người đầy mồ hôi, em vừa mới tắm xong."
 
Chu Thịnh 'ừm' một tiếng: "Vậy nên bây giờ rất thơm."
 
Bắc Bắc: ". . . . . . . . . . . . . Anh chưa tắm, đừng ôm em nữa."
 
Chu Thịnh tủi thân nhìn cô, đưa mắt hỏi: "Vợ, em nhẫn tâm vậy sao?"
 
"Em nhẫn tâm chứ."
 
Chu Thịnh thất bại, một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là bất lực. 
 
Chu Thịnh nghiến răng nghiến lợi nhéo má cô, rồi bất đắc dĩ nói: "Anh cũng đi tắm. Buổi tối em muốn ăn gì?"
 
"Để em nghĩ. Anh đi tắm đi."
 
"Ừm."

 
Bắc Bắc đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Cho dù đã xa nhà một thời gian dài mới về nhưng mà trong nhà vẫn sạch sẽ ngăn nắp như cũ. Bắc Bắc nhìn xung quanh một vòng, dường như từ khi cô xa nhà đến bây giờ, trong nhà vẫn y như cũ, không có gì thay đổi. Cô ôm cây vạn niên thanh trồng trong nhà lên thấy nó vẫn còn sống.
 
Những loại cây này để mặc cho chúng sinh trưởng nhưng sức sống mãnh liệt, có khả năng phát triển trong phòng kín. 
 
Âm thanh phát ra từ tivi khiến cho cả căn phòng thêm khí sức sống. Sau khi Bắc Bắc đã dạo quanh một vòng trong phòng thì Chu Thịnh cũng vừa tắm xong đi ra. 
 
“Xong rồi?”
 
Chu Thịnh gật đầu, vươn tay ôm sát lấy cô: “Có phải có chuyện muốn nói với anh?”
 
“Sao anh biết?”
 
Chu Thịnh cười, cúi đầu nhìn cô: “Em là vợ anh, chuyện của em chẳng lẽ anh còn không rõ.”
 
Bắc Bắc im lặng, nhìn vẻ mặt của anh, thỏ thẻ nói: “Em có chút việc nhỏ muốn nói với anh.”
 
“Em nói đi.”
 
“Nhưng anh không được giận.”
 
Chu Thịnh nhướng mày, yên lặng chốc lát rồi hỏi: “Em lại bị chụp trộm? Hay là Lê Tiêu tìm em?”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . .” Cô giậm chân, trừng mắt với anh, lặng lẽ nói: “Không phải cái nào cả.”
 
Chu Thịnh nhướng mày, khẽ cười: “Không phải cái nào thì được rồi. Những chuyện khác em cứ nói đi, anh đều nghe lời em, không giận.”
 
Bắc Bắc cong mi, chăm chú nhìn anh: “Vậy em nói nhé.”
 
“Ừm.”
 
Một phút sau, cuối cùng Chu Thịnh đã biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Anh muốn quay về ba phút trước để thu hồi lời vừa nói của mình lại. 
 
Bắc Bắc nói với Chu Thịnh chuyện mình đi quay chương trình tạp kỹ, cuối cùng lại nói lại về thời gian: “Ngày kia xuất phát.”
 
Nói xong, trong phòng yên tĩnh rất lâu, rất lâu sau Chu Thịnh vẫn không phản ứng lại. 
 
Bắc Bắc thấp thỏm nhìn anh, vẻ mặt của Chu Thịnh thật sự không tốt chút nào . . . . . . . . nhưng mà bề ngoài lại giống như vẫn bình thường? ? ? ? Bắc Bắc không thể nào hình dung được, nói tóm lại, việc Bắc Bắc suy đoán đã không xuất hiện. 
 
Ví dụ như Chu Thịnh giận cô này, ví dụ như Chu Thịnh cực kỳ nổi giận nói không cho cô đi này. 
 
Sau một lúc yên tĩnh, Chu Thịnh mới rũ mắt nhìn cô: “Là chuyện này à?”
 
“Vâng.” Bắc Bắc gật đầu, nói nhỏ: “Nếu như anh không đồng ý, thì em . . . . . . . . . . .” ‘không đi nữa’ ba từ này còn chưa nói ra, Chu Thịnh đã ngắt lời cô.
 
Chu Thịnh đưa tay, vuốt ve khuôn mặt cô, tiến sát lại trước mặt cô rồi hỏi: “Em cho là anh không đồng ý sao?”

 
“Em . . . . . . . . . . . . .” Nhìn Chu Thịnh bây giờ như thế, lời nói trong miệng Bắc Bắc tạm thời không nói ra được, không phải nói là không đồng ý. . . . . . . . . . cô chỉ lo lắng anh không vui, sẽ giận cô. 
 
Chu Thịnh im lặng một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ nhìn cô: “Sao lại cảm thấy anh không đồng ý?”
 
Bắc Bắc mở miệng, lắp bắp nói: “Thì em mới quay phim về nhà, lại phải ra ngoài. Anh vẫn luôn ở nhà . . . . . . . . . . còn thường đến thăm em, em cảm thấy không công bằng với anh.” 
 
Nghe vậy, Chu Thịnh dừng lại một lúc, mới khẽ cười thành tiếng: “Em cảm thấy không công bằng cho anh?”
 
“Vâng.” Bắc Bắc thành thật gật đầu, cô thật sự cảm thấy không công bằng cho Chu Thịnh. 
 
Chuyện tình cảm của hai người dường như tư đầu đến cuối đều là Chu Thịnh đang nỗ lực . . . . . . . . . mà cô vẫn mãi chỉ đón nhận rồi đón nhận thôi. Thậm chí, Bắc Bắc lo lắng, sau một thời gian nữa, cô đã thích ứng với kiểu đón nhận đơn phương, mà Chu Thịnh lại không muốn nỗ lực nữa thì phải làm sao?
 
Cô thấp thỏm không yên suy tư, ngẫm nghĩ. 
 
Chu Thịnh nhìn chằm chằm vợ của mình một lúc, rồi đột nhiên cười: “Ngốc quá!”
 
Anh ôm cô trong lòng ngực, khẽ cười: “Trong tình yêu không có công bằng hay không công bằng. Chúng ta là vợ chồng, anh lại là một người đàn ông, vất vả hơn một chút không phải là bình thường sao?”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .” Nói thật, cô không biết người khác yêu đương có giống vậy hay không, nhưng mà khi cô và Chu Thịnh yêu đương thì thật sự cảm thấy Chu Thịnh nỗ lực hơn cô nhiều. 
 
Chu Thịnh nhướng mày, mỉm cười nhìn cô: “Đừng nghĩ linh tinh. Chúng ta là vợ chồng, loại chuyện này không cần thảo luận ai bỏ ra nhiều, ai bỏ ra ít.”
 
Bắc Bắc ngây ngốc gật đầu: “Vậy em tham gia chương trình tạp kỹ . . . . . . .”
 
Chu Thịnh bật cười, khóe môi cong lên: “Biểu đạt của anh còn chưa rõ ràng sao?”
 
“Hả?” Bắc Bắc trừng mắt: “Anh đâu có biểu đạt gì đâu.”
 
Chu Thịnh ấn ấn huyệt Thái Dương đang đau, anh giải thích với Bắc Bắc: “Đây là công việc của em. Em muốn tham gia thì tham gia, không cần phải suy nghĩ quá nhiều về ý kiến của anh. Mặc dù anh là chồng của em nhưng không thể giới hạn bất cứ chuyện em làm được, không phải sao?”
 
Bắc Bắc im lặng rồi nói: “Nhưng em sợ anh không vui mà.”
 
Không có vợ nhà ai mà dăm bữa nửa tháng lại không ở nhà. 
 
Nghe vậy, Chu Thịnh cười nhẹ, cúi đầu hôn Bắc Bắc rồi mỉm cười: “Ừm, thật ra có chút không vui.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Vậy . . . . . . . . . . .”
 
Chu Thịnh liền đè cô xuống sofa hôn, rồi thì thầm: “Vợ à. Nếu như anh không vui thì em phải dỗ anh nhiều một chút.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, bị anh hôn khiến đầu óc lơ mơ, theo bản năng hỏi lại anh: “Dỗ thế nào?”
 
Chu Thịnh nở nụ cười, mút vành tai của cô, ghé sát bên tai cô thì thầm: “Em nói xem.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận