Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 68: Sáu mươi tám đồng tiền
 
Tận khi về phòng mình, Bắc Bắc vẫn ngây ngốc.
 
Chu Thịnh yêu mình??

 
Sao mẹ Chu Thịnh nói những lời thế này nghe cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?
 
Dù nghĩ thế nào, Bắc Bắc cũng thấy hơi khó tin. Cô biết Chu Thịnh rất rất tốt với mình…… Chính cô cũng có thể thấy rõ mình cũng thích Chu Thịnh, nhưng để nói đến "yêu”, thì từ góc độ nào mà nói cũng có vẻ “nặng” quá. Nói “nặng” ở đây đương nhiên không phải trọng lượng, mà là làm cho người ta thấy “nặng trĩu” trong lòng.
 
Vậy nên tới tận bây giờ, cô vẫn thấy kì lạ, khó tin.
 
Không phải vì chuyện này không thể thành thật, mà vì cô…… vẫn luôn không bằng lòng tin tưởng chuyện này cho lắm. Bị người ta nói toạc ra vào lúc bất ngờ không kịp cảnh giác, hiện giờ, cô không thể phớt lờ nó được nữa.
 
Bắc Bắc hiểu rất rõ về tình cảm của mình. Khi tình cảm dành cho Chu Thịnh thay đổi, cô cũng biết rõ. Nhưng chữ ‘yêu’ nọ quá mạnh mẽ, vậy nên bình thường, cô không dám nghĩ sâu xa...
 
Lúc này…… Bắc Bắc đang ngồi trên giường trong khách sạn. Ngước mắt nhìn ra khung cửa sổ, nơi đó, rèm cửa đang bay múa phiêu phiêu trong gió, làm cho ánh trăng lọt vào phòng. Lần đầu tiên Bắc Bắc cho rằng mình phải xem xét lại cuộc hôn nhân và tình cảm của mình và Chu Thịnh một cách kĩ càng.
 
Cô có thích Chu Thịnh không? Đương nhiên là thích.
 

Vậy có yêu chăng?
 
Bắc Bắc lật người, nằm trên giường nghĩ ngợi. Thật ra hình như cũng…… yêu. Nếu không yêu, cô cũng sẽ không để Chu Thịnh tiếp xúc thân mật như thế, thậm chí còn đồng ý make love. Thậm chí chỉ một hai ngày không gặp là cô lại thấy nhớ Chu Thịnh, nhớ giọng nói của anh và nhớ cả cái ôm ấm áp của người ấy.
 
Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa vang lên.
 
Bắc Bắc giật mình, vội vàng bò ra khỏi giường, ra phía sau cửa, hỏi: “Ai đấy?”
 
Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm khàn của Chu Thịnh: “Anh đây Bắc Bắc.”
 
Cô sửng sốt, vội vàng mở cửa. Nhìn người đàn ông đứng trước mặt, gương mặt sạch sẽ trông có vẻ mệt mỏi đập vào mắt cô. Bắc Bắc ngơ ngẩn nhìn Chu Thịnh xuất hiện bất thình lình, há miệng thở dốc, lời nói bật lên miệng ngay nhưng một hồi lâu sau cô mới hỏi: “Không phải anh bảo hôm nay không tới ư?”
 
Tối hôm qua, trước khi ngủ hai người còn nói đến chuyện này. Chu Thịnh nói đến ngày đóng máy mới qua đây để đón cô và mẹ, bà nội cùng về nhà. Nên…… Bắc Bắc tưởng dù có chuyện gì, hôm nay Chu Thịnh sẽ không tới.
 
Chu Thịnh không trả lời câu hỏi đó của cô, anh chen luôn vào trong, đóng cửa phòng lại.

 
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bên má trái Bắc Bắc, hơi thở chậm rãi thay đổi. Anh vươn tay chạm vào mặt cô rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ diễn viên đánh em?”
 
Bắc Bắc run lên. Ngón tay anh ấn ấn vào một chỗ làm cô rên lên vì đau, “Đau.”
 
Chu Thịnh khựng lại, rút tay về, nhìn chằm chằm gương mặt sưng đỏ của cô, thấp giọng nói: “Chờ anh chút.”
 
“Hả?”
 
Bắc Bắc còn chưa kịp phản ứng lại thì Chu Thịnh đã ra ngoài. Cô ngây ngốc nhìn cánh cửa đã được đóng lại, nhất thời không kịp hoàn hồn. Qua mười phút sau đó, khi Chu Thịnh trở lại với cục đá lạnh và hai quả trứng gà trong tay.
 
Bắc Bắc chớp chớp mắt: “Anh lấy trứng gà ở đâu đấy?”
 
“Lấy trong khách sạn.”
 
Chu Thịnh chỉ lên giường, “Nằm xuống kia, anh massage cho em.”
 
Bắc Bắc ngơ ngác gật đầu, đi đến mép giường. Sau khi nằm trên giường, Bắc Bắc mới ngửa đầu nhìn anh, kéo tay Chu Thịnh rồi nói: “Đừng lo, chỉ là một chuyện cỏn con thôi.”
 
Chu Thịnh mím môi, lạnh lùng nói: “Giờ em đừng nói chuyện với anh nữa.”
 
Bắc Bắc: “…………”
 
Thấy Chu Thịnh nghiêm túc, cô duỗi tay sờ sờ cổ mình, nhỏ giọng đồng ý: “Vâng.”
 
Chu Thịnh nhìn vợ bằng ánh mắt nghiêm khắc, cảm thấy vô cùng thất bại. Không nhịn được, anh duỗi tay véo mặt cô, trầm giọng nói: “Không nói thật à?”
 
Bắc Bắc bĩu môi, tủi thân nhìn anh: “Chẳng phải anh không cho em nói chuyện đấy à?”
 
Chu Thịnh nín bặt, nháy mắt không biết nên trả lời như thế nào, đành đặt tay lăn qua lăn lại quả trứng đã được bóc vỏ để tiêu cục sưng trên má Bắc Bắc. Sau khi lăn trứng gà, Chu Thịnh còn áp đá lên mặt cô. Khối băng lạnh lạnh buốt buốt, đối lập hoàn toàn với quả trứng gà ban nãy, Bắc Bắc a một tiếng, nhưng vừa định nói chuyện thì cô chợt nhìn vào mắt Chu Thịnh. Ngay lập tức, lời nói đã bật lên miệng bị nuốt về.
 
Vẫn nên ngậm miệng thì hơn, đỡ chọc giận ông già trước mặt.
 
Sau khi đắp đá được mười phút, Chu Thịnh mới lấy ra. Anh rũ mắt nhìn mặt cô, da Bắc Bắc vẫn luôn trắng sáng, được nuôi mềm mềm mịn mịn, vậy nên bây giờ nhìn mặt mộc, tuy cục sưng không được xem như nghiêm trọng nhưng trông vẫn hơi dọa người.
 
Chu Thịnh híp mắt nhìn chằm chằm một lúc mới duỗi tay chạm nhẹ vào, khẽ nói: “Sao bất cẩn thế chứ?”

 
Bắc Bắc cho rằng mình quá oan, vì không phải cứ cẩn thận thì sẽ không gặp phải những chuyện như thế này.
 
“Em cũng có cố ý đâu.”
 
Chu Thịnh liếc cô một cái, xoa tóc cô, hỏi: “Trần Lam phải không?”
 
“Ơ?” Bắc Bắc xem hắn: “Sao anh biết?”
 
Chu Thịnh cười nhạo, giọng thản nhiên: “Vợ mình đã bị người ta đánh vào mặt, sao anh không biết tên cho được?”
 
Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh đừng xằng bậy nhé, em thấy em có thể tự xử lý êm xuôi việc này.”
 
Chu Thịnh dọn đồ đạc ở bên cạnh ngay ngắn, trả lời với vẻ không thèm để ý: “Ừ, em giải quyết theo cách của em, anh xử lý theo cách của anh.”
 
Bắc Bắc: “??? Ơ?”
 
Vì sao cô lại thấy mình với Chu Thịnh như đang ông nói gà, bà nói vịt ấy nhỉ?
 
Không cho Bắc Bắc có cơ hội nhiều lời, Chu Thịnh vỗ đầu cô, hỏi han tiến độ quay chụp ngày mai rồi thôi.
 
Qua một hồi lâu, Bắc Bắc mới nhìn người đàn ông đang tháo đồng hồ bên cạnh mình, sau vài giây nhìn chằm chằm động tác của Chu Thịnh, Bắc Bắc hỏi: “Anh tắm nhanh đi, tắm xong rồi em nói chuyện này với anh.”
 
“Nói chuyện gì?”
 
Bắc Bắc dừng một chút, thấp giọng nói: “Anh tắm xong rồi em nói sau.”
 
Tạm thời, Bắc Bắc vẫn chưa thể mở lời nói về chuyện mình muốn nói. Cô cần có thời gian chuẩn bị tư tưởng mới dám hỏi, vì cô không biết nên làm gì tiếp sau khi Chu Thịnh trả lời.
 
Chu Thịnh gật đầu. Anh duỗi tay cởi cúc áo sơmi, vì ngón tay thon dài nên thoạt trông những động tác đó vô cùng quyến rũ. Bắc Bắc nhìn nhìn liền đỏ mặt.
 
Cô khụ hai tiếng, nhìn Chu Thịnh đã cởi được một nửa hàng cúc, liếm môi nói: "Anh vào phòng tắm rồi hẵng cởi quần áo.”
 
Bàn tay đang gỡ cúc của Chu Thịnh khựng lại, anh quay ra nhìn cô, sau khi thấy vợ mình đang đỏ mặt, Chu Thịnh nhướng mày, chế nhạo Bắc Bắc: “Anh còn tưởng anh như thế không quyến rũ nổi em chứ?”

 
Bắc Bắc đỏ mặt lườm anh: “Nói gì thế hả?”
 
Chu Thịnh liếc cô, nhoẻn miệng cười nói: “Trước anh nghe đồn em rất thích mấy chuyện thế này. Nhưng anh cởi quần áo trước mặt em bao nhiêu lần mà lần nào em cũng chẳng có phản ứng đặc biệt gì.”
 
Bắc Bắc cắn môi, mặt đỏ như sắp rỉ máu: “Có có có!! Anh vào phòng tắm tắm nhanh lên!” Cô duỗi tay đẩy cơ thể Chu Thịnh đang áp sát lại, tức muốn hộc máu.
 
Sao có thể không có chứ……Bắc Bắc thường xuyên bị Chu Thịnh kích thích.
 
Cô càng ngày càng không có sức chống cự với anh chàng này.
 
Chu Thịnh nhìn gương mặt ửng đỏ của cô rồi đến ánh mắt đang né tránh mình của ai đó, anh thấy sung sướng đến lạ, “Ok ok, chờ anh tắm xong chúng ta lại ‘giao lưu’ tỉ mỉ nhé.”
 
Bắc Bắc: “…………” Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Thịnh, nghiêm túc nói: “Anh đừng ra vẻ nghiêm túc nói mấy câu đen tối thế nữa.”
 
Chu Thịnh nhướng mày, cười tùy ý: “Phải không, thế tí nữa anh đểu hơn một chút vậy.”
 
Tình huống của Bắc Bắc hiện giờ chính là ví dụ điển hình cho câu tự bê đá đập chân mình.
 
Sau khi chòng ghẹo Bắc Bắc đến mức mặt đỏ tai hồng, cuối cùng Chu Thịnh mới cầm quần áo đi vào phòng tắm, còn Bắc Bắc…… cô chỉ nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm thôi đã thấy nóng nực.
 
Để chuyển sự chú ý, cô quyết định lấy điện thoại ra lướt một vòng làm cho mình không chú ý tới người đang trong phòng tắm nữa.
 
Lướt weibo đọc tin tức được một lúc thì Triệu Manh Manh - người đã lâu chưa liên hệ với Bắc Bắc đột ngột gửi tin tới.
 
【Manh Manh: Bắc Bắc Bắc Bắc, em ngủ chưa??】
 
Bắc Bắc đảo mắt, ngáp một cái rồi trả lời Manh Manh: 【Chưa ạ, có chuyện gì mà chị kích động thế?】
 
Triệu Manh Manh nhanh chóng đáp lại, cứ như thể vội vàng chia sẻ niềm vui với cô đến mức không chờ nổi: 【Gần đây chị sẽ nhận tham gia một chương trình tạp kỹ, nhưng thiếu một cộng sự!! Em đi được không!! Trả lời chị nhanh nhé.】
 
Bắc Bắc: 【Chương trình gì vậy?】
 
Triệu Manh Manh: 【Là kiểu show đến nhiều thành phố để phiêu lưu mạo hiểm ấy, quán quân cuối cùng có thể nhận được một số tiền lớn nè. Quan trọng nhất là tiền chúng ta tích lũy được trong mỗi một số có thể quyên góp toàn bộ để tài trợ học phí hoặc để xây dựng trường tiểu học. Em có muốn tham gia cùng chị không?】
 
Bắc Bắc ngẫm nghĩ một chút, cô thấy ổn, nhưng vẫn phải hỏi tình huống cụ thể: 【Vậy chung chung thì có những gì? Vả lại em cũng đâu nổi tiếng gì, mời em…… rồi lỗ vốn chứ?】
 
Triệu Manh Manh nhanh chóng gõ chữ trả lời: 【Ai bảo? Chỉ dựa vào những tin tức trước đó là em đã đủ hot rồi. Hơn nữa phim truyền hình đóng máy không lâu sau cũng phải phát sóng mà, chị coi trọng em đó. Chị đề cử em với phía đài truyền hình rồi, nhưng vẫn phải xét xem ý em thế nào đã.】
 
Bắc Bắc: 【Dạ, mai em hỏi chị Tĩnh rồi nhắn lại cho chị nhé.】
 
Triệu Manh Manh: 【Được nha, dù sao cũng không vội gì.】

 
Hàn huyên một lúc với Triệu Manh Manh thì Chu Thịnh ra ngoài, sương mù phủ kín phòng tắm mờ mịt cũng bị anh mang theo ra ngoài, khi Bắc Bắc liếc qua, thấy Chu Thịnh không mặc quần áo…… Cô khựng lại năm giây, chỉ đúng năm giây.
 
“Sao anh không mặc quần áo?!” Bắc Bắc trợn tròn mắt chỉ trỏ.
 
Chu Thịnh nhướng mày, cầm khăn lông chà lau tóc, nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng phải cởi còn gì.”
 
Bắc Bắc: “…… Lưu manh.” Cô nhịn một lúc cũng chỉ có thể thốt một ra một câu như vậy.
 
Chu Thịnh nhướng mày, nhoẻn miệng cười hỏi: “Em bảo ai lưu manh cơ?”
 
Bắc Bắc thẳng thừng chỉ ra: “Anh.”
 
Chu Thịnh duỗi tay, bọc lấy bàn tay đang chỉ mình, khẽ ừ một tiếng: “Anh chỉ lưu manh với mỗi em.”
 
Bắc Bắc: “…………”
 
Không trụ được nữa, không trụ được nữa.
 
Cô rụt tay về, ngước mắt trừng Chu Thịnh: “Em lau tóc cho anh.”
 
“Ừ.”
 
Một lát sau, Chu Thịnh hưởng thụ cảm giác được cô lau tóc, anh không nhịn được mà cảm thán một câu: “Có vợ đúng là tốt thật.”
 
Bắc Bắc không nói lời nào.
 
Chu Thịnh nói tiếp: “Nhưng vợ mình lại hay ngại quá, không biết nên làm gì mới tốt đây...”
 
Tay cầm khăn lông của Bắc Bắc hơi dùng sức vò tóc anh một cách lộn xộn, cô cả giận nói: “Câm miệng.”
 
Chu Thịnh nhướng mày: “Câm miệng cũng không cản được suy nghĩ của anh đâu.”
 
Bắc Bắc: “…… Anh còn nói bậy thì đêm nay em kệ anh đấy.”
 
Chu Thịnh khựng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ biết dọa nạt anh là giỏi.”
 
Bắc Bắc: “??????”
 
Rốt cuộc là ai dọa nạt ai chứ??

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận