Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh
Kha Đại Lễ cùng Nhậm Thiên Đức tới địa điểm tổ chức sự kiện.
Khi vừa tới nơi, Đại Lễ dễ dàng nhìn thấy Kiều Thư đang tác nghiệp phỏng vấn.
Trưởng phòng Nhậm quay sang nói:
- Tôi đi chuẩn bị cho sự kiện đây.
Cậu trả lời phỏng vấn xong thì vào giúp tôi nhé.
- Vâng thưa trưởng phòng.
Kiều Thư phỏng vấn theo thứ tự từng người trong danh sách.
Khi tới lượt công ty Đại Hưng Thịnh, Kiều Thư nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ ngợi một lúc rồi tươi cười thốt lên:
- A… Cậu là Kha Đại Lễ của câu lạc bộ Những người yêu thích nhạc kịch?
Đại Lễ mỉm cười đáp lại:
- Phải.
Đã lâu rồi không gặp.
Kiều Thư nhìn vào bản danh sách rồi lại ngước lên.
- Tớ còn phải phỏng vấn khá nhiều người.
Hiện tại chưa thể nói chuyện riêng được…
Đại Lễ gật đầu:
- Ừ.
Tớ cũng phải đi giúp trưởng phòng một số việc… Chúng ta sẽ gặp lại sau.
Phó phòng Kha trả lời các câu hỏi phỏng vấn xong xuôi thì cả hai tạm biệt, tiếp tục làm nhiệm vụ của mỗi người.
Nhờ sự nhanh nhẹn của trưởng phòng Nhậm, phía công ty xong việc khá nhanh.
Kha Đại Lễ nhìn quanh, nhận thấy Kiều Thư còn phải phỏng vấn thêm vài người đại diện nữa.
Anh lên tiếng với trưởng phòng:
- Em xin phép ở lại một lúc nữa được không ạ? Có một người bạn cũ lâu rồi mới gặp lại…
Nhậm Thiên Đức gật đầu:
- Ở công ty cũng không còn nhiều việc.
Hôm nay tôi cho phép cậu nghỉ sớm đấy.
Kha Đại Lễ cảm ơn trưởng phòng rồi kiếm một chiếc ghế ngồi đợi.
Kiều Thư thực hiện xong cuộc phỏng vấn liền chạy đến chỗ của anh.
Sau vài câu xã giao về công việc và cuộc sống, Kiều Thư hỏi:
- Dạo này Trác Nguyên thế nào rồi?
Xem ra cô nàng này thành thật hơn so với chủ nhiệm của mình, Đại Lễ nghĩ.
- Về công việc thì rất ổn, Trác Nguyên có tài mà.
Nhưng xem ra cậu ấy không thực sự hạnh phúc lắm.
Ánh mắt Kiều Thư có chút buồn bã.
- Con người Trác Nguyên trước giờ không thích kinh doanh, chỉ thích nghệ thuật.
Tài năng nghệ thuật của anh ấy cũng không kém gì tài kinh doanh cả… Tớ từng nhiều lần khuyên Trác Nguyên nên sống với đam mê của mình nhưng không có kết quả… Cũng không trách được, công ty ảnh hưởng đến cả nhà họ Đổng chứ không chỉ mỗi bản thân Trác Nguyên…
Đại Lễ gật đầu tán thành:
- Con người của Trác Nguyên rất tốt.
Cậu ta luôn lo cho người khác mà sẵn sàng chịu thiệt.
Ngay cả với cậu, Trác Nguyên cũng chấp nhận từ bỏ tình yêu chứ không để cậu phải chịu thiệt thòi khi chờ đợi.
Kiều Thư lắc đầu phản đối, có chút cao giọng:
- Ai cần chứ.
Chia tay mình anh ta chịu thiệt chắc… Tớ sẵn sàng chờ anh ấy mà.
Thậm chí nếu muốn thì tớ cũng có thể từ bỏ ước mơ.
Đâu phải chỉ có mình Trác Nguyên dám làm như thế.
Đại Lễ ngạc nhiên, không ngờ cũng có lúc Kiều Thư dữ dội như thế.
Anh mỉm cười với cô.
- Trác Nguyên cũng nhớ cậu lắm.
Kiều Thư rũ mi mắt xuống.
- Nếu nhớ thì tại sao lại đối xử với tớ như thế chứ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh ấy tìm được một cô gái ở thành phố H này, như Thái Y Linh chẳng hạn…
Nghe đến đây, Kha Đại Lễ nhăn mặt, cười như được mùa.
- Y Linh? Em ấy là bạn thân của Trác Nguyên từ hồi đại học rồi mà.
Sao tự nhiên lại thành tình địch thế kia…
- Tình địch gì chứ.
Tớ và Trác Nguyên có còn là gì đâu.
Chỉ là tớ thấy nếu giờ Trác Nguyên mở lòng với em ấy cũng tốt…
Đại Lễ càng cười lớn hơn:
- Trời ơi Kiều Thư.
Cậu làm nhà báo mà sao tin tức chậm thế… Thái Y Linh đang hẹn hò với vị chủ tịch nổi tiếng của tập đoàn Hoàng Hà rồi… Làm gì có cửa cho Trác Nguyên nữa…
Kiều Thư tiếp tục chống chế:
- Tớ không biết việc đó… Nhưng vẫn còn nhiều cô gái khác mà…
Kha Đại Lễ chép miệng:
- Cậu cũng cố chấp gớm, đúng là bạn gái Trác Nguyên có khác.
Kiều Thư đang định lên tiếng phản đối từ “bạn gái” thì Đại Lễ bật điện thoại, mở một đoạn ghi âm.
Đó là đoạn ghi âm lúc Trác Nguyên gọi tên Kiều Thư trong cơn say.
Đại Lễ giải thích:
- Ban đầu tớ chỉ định lưu lại để chọc cậu ấy thôi… Nhưng giờ để cậu nghe được thì tốt hơn…
Kiều Thư bối rối suy nghĩ, sau cùng lại buồn bã:
- Tớ chưa từng nghi ngờ tình cảm của Trác Nguyên, cũng giống như việc tớ biết rõ mình còn yêu anh ấy… Nhưng nếu Trác Nguyên đã lựa chọn như vậy thì tớ còn có thể làm gì được nữa…
Với một thái độ tự tin, Đại Lễ nói:
- Đừng lo! Tớ là chuyên gia tình yêu mà, nhớ chứ? Tớ có cảm giác Trác Nguyên sẽ sớm hối hận thôi.
Trò chuyện thêm một lúc, hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Kha Đại Lễ gọi điện cho Đổng Trác Nguyên.
“Chào.
Cuộc gọi này chỉ mang tính chất thông báo: ngày mai sẽ là ngày tổ chức sự kiện, đến buổi tối Kiều Thư sẽ quay về Mỹ.
Cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”
“Tớ và cô ấy chẳng có gì để gặp nhau nữa.
Cả hai đã chia tay trong hoà bình.
Giờ không còn ai vương vấn gì cả…”
Kha Đại Lễ khẽ cười rồi gửi cho Đổng Trác Nguyên hai đoạn ghi âm.
Trước khi cho Kiều Thư nghe đoạn thoại đó, điện thoại của Đại Lễ đang mở chế độ ghi âm.
Trác Nguyên sau khi nghe thấy những lời mình nói lúc say và những lời của Kiều Thư, ngán ngẩm thở dài.
“Cậu cũng tinh quái lắm Đại Lễ… Dám ghi âm tớ… Sau này có lẽ không nên uống rượu với cậu nữa.”
Đại Lễ cười lớn.
“Tớ thích lo chuyện bao đồng mà.
Nếu hai cậu thật sự không còn gì với nhau thì ngày mai cậu hãy tới gặp Kiều Thư như người quen cũ, được chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...