Cho em xin chút vía của anh

Hôm ấy, sau khi trở về từ nhà hàng, bà Triệu và Triệu Vũ Ninh dính mưa nên cùng bị cảm mạo.
 
Triệu Vũ Ninh là con trai, thể chất khá tốt, đêm đó uống một bát nước gừng do bảo mẫu nấu cho thì không sao nữa, còn bà Triệu lại ngã bệnh nặng.
 
Thoạt nhìn là bởi vì yếu tố bên ngoài mà sinh bệnh, nhưng thật ra là tâm bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người trong nhà đều biết nguyên nhân, nhưng bất lực, Triệu Minh Khê sắp tròn mười tám tuổi, họ không thể bắt ép cô về nhà.
 
Mà cho dù có đưa cô về thì mọi chuyện cũng không thể trở lại như lúc trước, Triệu Minh Khê sẽ chỉ càng thêm chán ghét gia đình thôi.
 
Họ rốt cuộc cũng tỉnh ra và ý thức được điều này.
 
Nhưng dù có thế nào, người nhà họ Triệu vẫn chưa hết hy vọng, quan hệ huyết thống là thứ khó bị phá hủy trên đời. Triệu Minh Khê có thể sinh lòng oán hận họ một năm, hai năm, nhưng chẳng có khả năng sẽ rời bỏ họ cả một đời.
 
Hơn nữa, họ cũng đã hối cải và đền bù rồi, theo thời gian, quan hệ của hai bên chẳng lẽ lại không từ từ hòa hoãn?
 
Bây giờ vấn đề chính là ở chỗ, rốt cuộc làm thế nào thì quan hệ mới hết căng thẳng?
 
Đúng như những gì bà Triệu và Triệu Vũ Ninh thấy ở nhà hàng. Lúc này Triệu Minh Khê chạm mặt người nhà họ, đừng nói chào hỏi, ngay cả liếc cũng không thèm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trực tiếp cứng đối cứng đến tìm cô, hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào, cô nhất định sẽ quay lưng bỏ đi.
 
Có khi chưa nói được câu nào, còn phí công, làm cô thêm chán ghét.
 
Phải nghĩ ra cách nào đó để cô từ từ nguôi giận.
 
Trên dưới nhà họ Triệu ngồi đây đều cùng nghĩ cách.
 
Ông Triệu vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành, mặc dù đã nghe Triệu Trạm Hoài thuật lại những chuyện đã xảy ra gần đây nhưng ông vẫn cứ cảm thấy Mình Khê chắc là chỉ nhất thời giận dỗi, chuyện này còn cứu vãn được.
 
Chính bởi vì người trong nhà quá thiên vị Triệu Viện từng li từng tí nên Minh Khê mới thấy thất vọng, những cảm giác thất vọng ấy cứ tích lũy chồng chất rồi dẫn đến quyết định rời bỏ cái gia đình này. 
 
Vậy thì ngọn nguồn ở đâu?
 
Ở chỗ bất công.

 
Ông Triệu nói chuyện với mỗi một người trong nhà, nhấn mạnh rằng về sau phải đối đãi Triệu Viện và Minh Khê y như nhau, dù cho Minh Khê có ở đây hay không, đều phải giữ sự công bằng.
 
Không bao giờ được để xuất hiện tình huống trước đây, vào sinh nhật mình, bà Triệu đưa váy của Minh Khê cho Triệu Viện mặc.
 
Ông đặc biệt căn dặn Triệu Mặc: “Giữ kĩ cái miệng con, ngày thường ăn nói hàm hồ cũng được, nhưng lúc quan trọng phải biết xử sự cẩn trọng.”
 
Ông nói với bà Triệu: “Bà có ảnh hưởng lớn nhất đến Minh Khê, sau này nhất định bà phải xử trí hợp tình hợp lý. Hơn nữa Minh Khê còn là con gái ruột của chúng ta, hiện giờ phải ở bên nó nhiều hơn mới phải.”
 
Tiếp đó, Triệu Trạm Hoài cũng mở lời với Triệu Mặc và bà Triệu.
 
Anh ta tỏ thái độ trách cứ Triệu Mặc: “Nói thật, nếu hôm ấy em đợi anh một chút, đừng nông nổi đi tìm Minh Khê, nói không chừng cũng không xảy ra chuyện phải đến đồn công an, sự việc cũng không phát triển đến mức này. Em chính là ngòi nổ khơi mào.
 
Triệu Mặc hậm hực: “Bây giờ chỉ vì một con nhóc cứng đầu mà cả nhà xào xáo cả lên như đánh trận, ai cũng đến dạy dỗ em? Em đâu biết hôm ấy…”
 
Chưa kịp dứt lời, đã bị ông Triệu tát vào sau gáy: “Ba đã nói với con! Phải sửa miệng đi ngay cơ mà! “Em gái”, từ này con không biết nói à? Sao cứ phải gọi là 
“Con nhóc”? Tình hình bây giờ do con gây ra cả đấy! Nếu con còn muốn ở nhà thì ngay lập tức qua thư phòng ngồi chép hai chữ “em gái” một trăm lần đi!”
 
Ông Triệu tái xanh mặt mũi.
 
Ông luôn giữ gìn hình tượng người cha nghiêm khắc, cả nhà ai cũng nể sợ ông.
 
Lửa giận trong lòng Triệu Mặc cháy lộp độp, nhưng phải nín nhịn, quay lưng đi sang thư phòng chép phạt.
 
Triệu Trạm Hoài lại phân tích cho bà Triệu nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cơ sự này.
 
Hai người cùng hồi tưởng chút chuyện đã qua, càng nhớ càng nhiều, vì Triệu Viện mà bỏ lơ Triệu Minh Khê, sắc mặt bà Triệu trắng bệch ra, khóc lóc sướt mướt.
 
Triệu Trạm Hoài thật sự rất nhức đầu, nhắc nhở mẹ mình: “Sau này chủ yếu phải bắt đầu từ những chi tiết ấy, phải chú ý cảm nhận của Minh Khê.” Nói xong, lập tức rời đi ngay.
 
Ngoài ra, ông Triệu còn tuyên bố trước toàn thể người làm và tài xế, nhấn mạnh rằng Triệu Minh Khê là con gái ruột của nhà họ Triệu, sau này không bao giờ được lạnh nhạt hay bỏ bê cô.
 
Nếu còn xuất hiện chuyện giống bảo mẫu Trương thì lập tức đuổi việc.
 

 

Đây là chuyện riêng tư của nhà họ Triệu nên dĩ nhiên Triệu Viện sẽ không được tham gia. 
 
Thật ra thì họ cũng không muốn cố tình gạt cô ta ra, mà do chuyện này có liên quan đến quan hệ máu mủ ruột thịt trong nhà nên cô ta chẳng cần dính dáng vào, cho cô ta xuất hiện trước mặt Minh Khê chỉ làm Minh Khê bị kích thích hơn thôi. Cho nên Triệu Viện không ra mặt thì tốt hơn.
 
Huống chi người trong nhà cũng có phần suy xét đến cảm nhận của cô ta.
 
Nhưng Triệu Viện chỉ thấy người nhà dạo này ai cũng là lạ, thường xuyên sóng đôi đi vào thư phòng, như thể muốn tránh mặt mình để trao đổi chuyện gì đó.
 
Trừ họ ra, người giúp việc cũng vậy.
 
Người làm vườn bắt đầu mua giống hoa Triệu Minh Khê thích. Đầu bếp bắt tay nghiên cứu những món trước kia Minh Khê thích ăn. Khi mang đồ cho mình, tài xế cũng thường hỏi thăm tin tức về Triệu Minh Khê đám bạn học.
 
Cô ta còn nhìn thấy Triệu Vũ Ninh nửa đêm nửa hôm bị đói không ngủ được, xuống phòng bếp lọ mọ mày mò cách Triệu Minh Khê làm cơm, muốn thử học rồi nấu mang tới trường cho Triệu Minh Khê.
 
Đương nhiên Triệu Viện biết đây là một loại tâm lý muốn bồi thường. 
 
Bởi vì khi ấy được rất nhiều cơm hộp do Triệu Minh Khê làm nhưng luôn không biết nói tiếng cảm ơn, hiện tại mất đi rồi mới cảm thấy thiếu vắng, muốn bù đắp lại.
 
Nhưng rơi vào mắt Triệu Viện, chỉ làm cô ta lo âu, bực dọc vô cùng.
 
Tuy Triệu Minh Khê đã rời đi nhưng cô vẫn tồn tại ở khắp mọi nơi trong cái nhà này.
 
Thậm chí cảm giác tồn tại còn vượt qua lần đầu tiên Triệu Minh Khê đến đây vào hai năm trước.
 
Triệu Viện vừa lo sợ vừa ghen tị.
 
Tinh lực và tình yêu thương cũng có hạn, một khi họ đặt nhiều tinh lực hơn lên người Triệu Minh Khê thì không thể tránh khỏi việc người nhà họ Triệu lơ là bỏ rơi cô ta.
 
Chưa kể Triệu Trạm Hoài tuy bên ngoài vẫn đối xử với cô ta rất dịu dàng , nhưng thật ra luôn tránh né cô ta.
 
Càng khỏi nhắc đến quan hệ căng thẳng ra mặt với Triệu Vũ Ninh.
 
Ngay cả ông Triệu cũng không đích thân dạy mình đánh golf mỗi cuối tuần nữa, mà chỉ để huấn luyện viên dạy thay. Thời gian Triệu Mặc ở nhà không nhiều lắm, cũng thường nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét, không còn che chở cho cô nàng như ngày Triệu Minh Khê chưa trở về.
 
Lòng Triệu Viện vô cùng sốt ruột, biết rõ chính mình không thể mặc kệ cho cục diện này tiếp tục phát triển nữa.

 

 
Cô ta gọi điện cho dì Trương, vú Trương đầu bên này vẫn mong mỏi Triệu Viện đón mình về.
 
Nhưng trong tình hình hiện tại, bà Triệu đã cương quyết cự tuyệt một lần, Triệu Viện hoàn toàn không có biện pháp xin người nhà họ Triệu nhận vú Trương làm việc lại.
 
Trương Ngọc Phân nghe Triệu Viện khóc lóc nỉ non, cũng nóng ruột theo, vội vàng an ủi: “Không vội, không vội, tiểu thư, không cần cố thu xếp cho tôi về đâu. Cô hãy chăm sóc tốt bản thân đã. Cô nhất định phải trấn tĩnh lại, không thể bỏ bê học tập và thi đua, nhất là các cuộc thi cô muốn tham gia…”
 
Triệu Viện nhắc: “Thi đua 100 trường.”
 
“Đúng thế, đặc biệt là cái giải này, không thể thua Triệu Minh Khê được, phải khiến người nhà cô thấy cô ưu tú hơn hẳn cô ta.” Trương Minh Khê bày mưu tính kế: “Tiếp theo, cô phải nghĩ ra cách sưởi ấm quan hệ giữa cô và nhà họ Triệu, phải chủ động xuất kích, bây giờ tình thế đã phát sinh biến cố, cô không thể ngồi yên chờ một chỗ nữa.”
 
Triệu Viện buồn bực, lòng rối rắm: “Tôi biết rồi.”
 
Chủ động ra tay nói thì dễ đấy.
 
Mười lăm năm qua, cô ta là con gái độc nhất của nhà họ Triệu, luôn luôn được cưng chiều như công chúa từ nhỏ đến lớn. Chỉ khi ngày ấy Triệu Minh Khê xuất hiện, Triệu Viên mới cảm thấy nguy cơ đang đến.
 
Được nuông chiều đến lớn, cô ta là người được yêu chiều, hoàn toàn không giỏi lấy lòng người khác.
 
Trong phạm vi ý thức của Triệu Viện, cho tới nay luôn nghĩ chỉ cần xinh đẹp, ngoan ngoãn là được rồi, đâu hề biết vì Triệu Minh Khê bỏ nhà ra đi mà gia đình biến thành như vậy?
 
Triệu Viện suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra một chuyện.
 
Dạo gần đây Triệu Trạm Hoài luôn đau đầu vì chuyện công ty, công ty của anh ta đang dự định mua một lô đất, nhưng phía công ty ra giá quá cao, vậy nên việc thu mua của Triệu Trạm Hoài gặp trở ngại lớn. 
 
Triệu Viện nhớ công ty ấy, Lộ thị, là công ty nhà Lộ Diệp ở lớp chất lượng.
 
Lộ Diệp theo đuổi cô, cô có thể san sẻ gánh nặng với anh cả, thế thì anh cả nhất định sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác.
 
Nghĩ vậy, Triệu Viện mở WeChat, tính toán làm sao để Lộ Diệp cam tâm tình nguyện nhúng tay vào chuyện này.
 

 
-------------------------
 
Hôm thứ Năm, Phó Dương Hi lại không đi học, Minh Khê cảm thấy không quên, nguyên cả ngày liếc sang vị trí bên cạnh ba trăm lần.
 
Cô đếm số chồi non của mình, quanh đi quẩn lại, số cây đã lên tới 180.
 
Khoảng cách đến 500 cây còn xa xôi chưa hẹn ngày về, nhưng Minh Khê thấy không bức thiết nữa, vết thương trên mặt đã lành, không gặp xui xẻo trong thi cử như xưa. Vận khí mà cô tích cóp được đã khiến cô may mắn hơn rất nhiều.

 
Về phần còn lại, dù sao thì chỉ cần ở cạnh Phó Dương Hi thôi, trước khi tốt nghiệp trung học sẽ có thể đạt mốc năm trăm cây.
 
Đây là lý do mà khi Phó Dương Hi vắng mặt, cô cũng không đến tìm Khương Tu Thu xin vía.
 
Mãi đến thứ Sáu, Phó Dương Hi mới đến trường.
 
Cả điện thoại và gối ôm của cậu đều bị đánh rơi xuống đất vào tối thứ Tư, khi cậu cuống cuồng phi vào phòng tắm gội đầu.
 
Điện thoại bị vỡ nứt, còn gối ôm ướt đẫm, chỉ có thể phơi trên sân thượng. Mấy hôm nay trời mưa nhiều nên mãi không khô.
 
Phó Dương Hi đành phải ném vào nhà.
 
Mà khi Phó Dương Hi xuất hiện… Có thể là vì hai hôm nay cậu không đi học, ánh mắt Minh Khê nhìn cậu nhiều hơn hẳn bình thường, vì vậy chẳng khó để cô phát hiện chi tiết Phó Dương Hi không mang gối ôm Pikachu đến lớp. 
 
Từ khi mình tặng, cậu chưa từng để nó rời khỏi người, hai ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Vì trong lòng thấy lạ, Minh Khê không kìm được mà ngắm gương mặt điển trai của Phó Dương Hi một lúc lâu.
 
Nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm khi đi vào lớp của cậu, kéo ghế dựa ngồi xuống,
 
Minh Khê cảm thấy cậu chán nản, cả người tràn đầy vẻ u ám.
 
Vừa đến chỗ ngồi đã đeo chụp tai chống ồn, sắc mặt chưa đến mức khó chịu nhưng lại hơi phờ phạc, hơn nữa mới đặt mông xuống đã cởi áo khoác trùm lên đầu ngủ vùi, không hó hé nửa câu, chẳng chào hỏi Kha Thành Văn, Khương Tu Thu hay chính mình.
 
Minh Khê nhìn Phó Dương Hi nằm im lìm, mái đầu đỏ không yêu nổi ấy, thầm nhủ trong lòng.
 
… Rốt cuộc là làm sao vậy.
 
Nếu không phải hỏi thăm Kha Thành Văn, cô cũng không biết mình đã quên mất sinh nhật Phó Dương Hi. Chỉ có mình và Kha Thành Văn biết chuyện, suýt nữa thì Minh Khê cho rằng Phó Dương Hi giận vì lý do này.
 
Nhưng cô nghĩ, cậu không nhỏ nhen như thế.
 
Minh Khê cân nhắc đến khả năng cậu bị bệnh nên tâm trạng cũng kém theo.
 
Bị ốm chắc sẽ khó chịu lắm, Minh Khê không làm phiền cậu nữa, để cậu ngủ yên đến tận trưa. Khi mấy đứa đàn em đùa giỡn nhau bên cạnh, cô còn đưa tay lên môi “Suỵt!” một cái, nhắc nhở bọn họ nhỏ tiếng lại.
 
Hết tiết ba, Minh Khê thấy Phó Dương Hi vẫn chẳng nói chẳng rằng, lo lắng chạy đi ra cửa hàng tiện lợi mua một bịch kẹo.
 
“Có phải cậu bị đắng miệng không? Ăn một viên này đi.” Minh Khê nhẹ nhàng lay người đánh thức Phó Dương Hi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui