Cho em xin chút vía của anh

"Không ăn, né xa tôi ra đi." Phó Dương Hi ngẩng đầu liếc Triệu Minh Khê, tầm mắt cậu rơi xuống cánh tay cô, nói: "Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này cậu chú ý một chút đi."
 
*Đây là câu nói cửa miệng, quen dùng chỉ mối quan hệ nam nữ theo quan niệm của nhà nho.
 
Minh Khê: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Minh Khê cố gắng không bày ra vẻ mặt ông già xem điện thoại, nhưng vẫn mở hộp đưa bánh tới bên miệng Phó Dương Hi: "Không phải chứ, hôm nay cậu bị sao thế? Thử một miếng xem, có cả vị chanh lẫn vị ô mai đấy nhé, lúc bị bệnh thì cần phải bổ sung thể lực!"
 
Phó Dương Hi mệt mỏi nhìn cô một cái: "Chẳng lẽ cậu còn để ý tôi có bổ sung thể lực hay không à?"
 
Ánh mắt cậu trống rỗng, quay người dán vào bức tường lạnh lẽo.
 
Minh Khê tiến một bước, cậu lùi một bước, cuối cùng biến thành Minh Khê ăn hiếp cậu, tay cô đặt lên thành ghế, vây cậu vào tường, còn cậu thì tỏ vẻ sống chết không chịu làm theo.
 
Ánh mắt kỳ quái của cả lớp đều bắn về phía này.
 
"..."
 
Hai gò má Minh Khê nóng lên, vội vàng lùi về sau, ngồi thẳng lưng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bệnh của cậu chưa khỏi mà?" Minh Khê đành nhét miếng bánh vào miệng mình, hỏi: "Không thì xin nghỉ thêm một ngày nữa đi? Cậu có đem theo nhiệt kế không? Sáng nay lúc ra khỏi cửa có đo thử bao nhiêu độ không?"

 
Cô cảm thấy cơn sốt của cậu đã hạ đi một chút, ba tiết buổi sáng cô ngồi bên cạnh cậu nên thấy trên người cậu đã không còn nóng như hôm bữa cô đến nhà cậu rồi.
 
Đúng là con trai ở tuổi này thân thể khỏe mạnh nên cũng nhanh khỏi bệnh.

 
Nhưng tại sao đã hạ sốt mà nhìn cậu vẫn có vẻ mệt mỏi vậy.
 
Minh Khê nghĩ thế, lại vô thức định đưa tay xem thử nhiệt độ trên trán Phó Dương Hi.
 
Nhưng Phó Dương Hi lại muốn trốn.
 
Thậm chí cậu còn phản ứng rất mạnh. cậu đứng dậy khiến ghế ngã xuống mặt đất vang lên một tiếng "rầm".
 
Phó Dương Hi xoay người đi ra ngoài phòng học, vẻ mặt lạnh lùng: "Bệnh của tôi khỏi rồi, không phiền cậu quan tâm."

 
Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu, cổ cô chuyển động như hoa hướng dương, cô nhìn cậu hỏi: "Vậy sao cậu lại không vui?"

 
Minh Khê khó hiểu túm quần áo cậu.
 
Phó Dương Hi quay đầu: "Tôi không có không vui."
 
Chẳng lẽ cậu nói "Bởi vì tôi hiểu lầm cậu thích tôi, vì tôi tự mình đa tình, bây giờ tỉnh mộng rồi, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, tôi cảm thấy bản thân như đang diễn một vở hài kịch" sao?
 
Nói những lời như thế đối với cậu mà nói quá khó khăn, cậu không biết phải làm sao.
 
"Xạo xạo." Minh Khê nói: "Cảm xúc của anh Hi ra sao tôi vẫn cảm nhận được đó, chẳng lẽ trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?"

 
"Không có chuyện gì cả."
 

Phó Dương Hi im lặng, gỡ tay Triệu Minh Khê ra: "Nhớ kỹ, nam nữ thụ thụ bất thân."
 
Minh Khê: "..."
 
Minh Khê nhìn theo bóng Phó Dương Hi rời khỏi phòng học, thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì.
 
Ban đầu cô còn tưởng vì Phó Dương Hi bị cọ may mắn nên tinh thần sa sút, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn là cậu đã có chuyện gì không may xảy ra rồi, chưa biết chừng lại gặp phiền toái gì đấy.
 
Có thể là trong nhà cậu xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại không hề biết gì về nhà cậu cả...
 
Ban đầu Minh Khê chỉ muốn chữa khỏi bệnh nan y của mình nên tiếp cận cậu, vì thế cô cũng không có tâm trạng hỏi nhiều như vậy. Sau đó đã hòa hợp với đám Phó Dương Hi, Kha Thành Văn rồi thì cô không biết mình lấy thân phận đàn em hỏi thăm chuyện riêng này có chọc cậu giận không, vì thế cô vẫn luôn kiềm chế không hỏi.
 
Có điều bây giờ trong lòng cô rất hoảng loạn, không suy nghĩ nhiều như thế, cô đành tìm Kha Thành Văn hỏi thăm.
 
"Mấy nay anh Hi rất kỳ lạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

 
Kha Thành Văn thấy Minh Khê thì trong lòng nhảy lên một cái, cậu ta lấy sách che mặt, Minh Khê giật sách ra: "Không được lảng tránh câu hỏi của tôi."

 
"Do cậu nghĩ nhiều rồi." Kha Thành Văn nhỏ giọng nói: "Anh Hi vẫn như bình thường mà."
 
Cậu ta lấy quyển sách lại.
 
"Đây mà gọi là giống bình thường á?" Minh Khê túm lấy quyển sách của cậu ta: "Trước đây ngày nào cậu ta cũng như đang viết lên mặt hai chữ "khó gần" và "tự kỷ" trên mặt, nhưng sao từ lúc bị bệnh tới giờ y hệt như quả cà thiu vậy?"

 

"Cậu ấy bị ông nội mắng nên ủ rũ chút thôi, hai ngày nữa sẽ không sao đâu."
 
Kha Thành Văn nghĩ thầm, nếu tôi nói thật với cậu thì sẽ bị anh Hi xay thành bột luôn.
 
Huống chi trong điện thoại rõ ràng tự cậu bảo không thích anh Hi, nếu cậu biết tâm tư của anh Hi chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao? Có khi còn cách xa mười mét nữa chứ?
 
Kha Thành Văn cảm thấy một khi cậu ta mà nói ra thì Minh Khê và Phó Dương Hi chẳng những không thể không trở thành người yêu mà chưa chắc giữ được nổi tình bạn bây giờ.
 
Mấy chuyện kiểu như tôi thích cậu nhưng cậu không thích tôi, mà tôi lại tưởng cậu thích tôi, cuối cùng tôi phát hiện cậu thích người khác lộn xộn hầm bà lằng thế này, tên trai thẳng như Kha Thành Văn vừa nghĩ thôi đã thấy đầu óc ong ong.
 
Cậu ta cảm thấy cậu ta cũng trở thành kẻ phạm tội trong chuyện này.
 
Vì thế cậu ta nói qua loa: "Con người cậu ấy thế đấy, không phải do cậu đâu, cậu không thấy hôm nay cậu ấy lạnh lùng với cả tôi à? Cậu cứ để cậu ấy từ từ nghĩ thông là được."
 
Nghĩ suốt hai ngày chắc cũng đã thông cảm giác "bị phản bội" rồi, mọi người vẫn có thể tiếp tục làm anh em như chưa có gì xảy ra.
 
Tuy Kha Thành Văn nói cảm xúc thất thường của Phó Dương Hi là do ông nội cậu, nhưng Minh Khê vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
 
Cô không muốn Phó Dương Hi buồn.
 
Cô không nhìn Phó Dương Hi ủ rũ mãi như thế được, nhưng lại không biết phải làm sao thì tâm trạng cậu mới tốt lên.
 
Giữa trưa, Minh Khê kéo Hạ Dạng ra ngoài trường dạo, mua một chậu cây nhỏ màu xanh về đặt lên bàn Phó Dương Hi, hy vọng cây cối xanh tươi có thể giúp tâm trạng cậu tốt lên.
 
Phó Dương Hi không phản đối, nhưng cũng không thèm liếc nhìn cái cây đó. Trước đây cậu sẽ nổi giận mắng cô sao lại bày bừa bàn của cậu. Con chim nhỏ phấn chấn trong lòng Phó Dương Hi đã không còn, nó nằm phơi thây trên mặt đất, không thể đứng dậy khoe khoang nổi nữa.
 
Minh Khê cảm thấy khó xử.
 
Vì cô rất để ý đến việc Phó Dương Hi đã xảy ra chuyện gì nên cả ngày tầm mắt cứ đặt trên người cậu, lúc trong tiết cũng không nhịn được cứ nhìn về phía cậu.
 
Minh Khê cứ nhìn như thế, đột nhiên ngòi bút của cô khựng lại, mực chấm xuống giấy thành một vết đen.
 

Bởi vì cô bỗng phát hiện người bên cạnh mình rất đẹp trai.
 
Ngũ quan không thể nào chê vào đâu được, cảm giác rất tuấn tú, lúc cậu không thay đổi biểu cảm thì có cảm giác như đừng ai lại gần đây. 
 
Bây giờ cậu mới vừa khỏi bệnh, gương mặt hơi tái, càng khiến người khác có một loại cảm giác ngứa ngáy, ê ẩm khó hiểu.
 
Tầm mắt Minh Khê rơi xuống đôi mắt hơi nhếch lên của cậu, bỗng nhiên cảm thấy hơi ngứa, nhưng không thể lấy tay gãi được.
 
Vì dù có gãi thế nào thì cũng không thể gãi đúng chỗ.
 
Minh Khê bắt đầu cào cào lồng ngực trong vô thức, sau đó cô nhận ra cô đang ngứa ngáy trong lòng.
 
Phó Dương Hi chống đầu, hé mắt, tỏ ra mình không hề để ý, giả vờ không thấy Minh Khê cứ nhìn chằm chằm cậu, giả vờ như tai cậu không nóng lên.
 
Cậu đã nói mà, trông cậu cũng đẹp trai mà, sao trước đây Bé Khẩu Trang chưa bao giờ ngắm cậu thế?
 
Bây giờ khó khăn lắm mới được Triệu Minh Khê nhìn chằm chằm một lúc, Phó Dương Khê hận không thể tự photoshop chính mình một chút để đẹp trai hơn.
 
Nhưng cậu cũng biết cậu đẹp trai, vì thế giả vờ không cảm nhận được lật lật sách.
 
Một lúc sau vẫn không thấy Triệu Minh Khê dời tầm mắt, tâm trạng u ám mấy ngày nay của Phó Dương Hi cuối cùng cũng tốt lên một chút. 
 
Cậu đổi tư thế, tay trái chống đầu, còn tay phải thì cầm điện thoại lướt tìm: "Góc độ của nam sinh trung học cao một mét tám hấp dẫn nữ sinh nhất?"

 
Ngay lúc Triệu Minh Khê nhìn chằm chằm yết hầu của Phó Dương Hi, còn vô thức nuốt nước miếng, thầy Lư đứng trên bục nhịn không được nữa, tức giận nói: "Minh Khê! Em nhìn đi đâu đấy, bạn cùng bàn của em nở hoa rồi à?"
 
Minh Khê sợ hãi, vội vàng ngồi thẳng người dậy, đặt hai tay lên bàn.
 
Phó Dương Hi nhếch miệng, con chim nhỏ trong lòng cậu như xác chết vùng dậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận